Giới thiệu đối tượng cho cô? 2
Bệnh viện huyện Thanh An.
Vương Bồi Sinh buộc chặt xe bò, nói: “Bí thư chi bộ, ông đi xem thanh niên trí thức Hoàng thế nào rồi, để tôi xem xe bò.”
Vương Phúc bắt chéo tay sau lưng, yên lặng gật đầu.
Cố Nguyệt Hoài đi theo phía sau vào bệnh viện, sau khi hỏi y tá thì biết phòng bệnh của Hoàng Thịnh cũng ở lầu hai, gần Yến Thiếu Ương.
Cô nói: “Bí thư chi bộ, ông qua trước đi, tôi đưa cơm cho cha tôi rồi lát nữa sẽ qua.”
Vương Phúc nói: “Được, cô mau đi đi, dọc đường tới đây cơm canh cũng sắp nguội rồi.”
Lúc Cố Nguyệt Hoài đi tới phòng bệnh của Cố Chí Phượng, nghe được bên trong truyền đến giọng nói của bác cả Cố Thiên Phượng.
“Thằng tư, chân của em cũng không có gì to tát, đến lúc đó em đi đi?”
Cố Nguyệt Hoài đẩy cửa vào, nghi hoặc nói: “Đi đâu?”
Cố Thiên Phượng sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, vừa nhìn đã không khỏi thở dài. Trước kia cô gái này trông vừa béo vừa xấu, hiện tại lại giống như biến thành một người khác, hoàn toàn lột xác. E rằng với dáng vẻ trong veo như nước này thì tiền đồ sau này sẽ không hề nhỏ.
Nghĩ như vậy, trên mặt Cố Thiên Phượng lập tức lộ ra nụ cười: “Bé tới rồi à, cha cháu đã khá hơn nhiều nên bác đến để nói với cha con, mấy ngày nữa anh con kết hôn, người làm chú như cha con cũng phải có mặt chứ.”
Cố Nguyệt Hoài đã rõ, con trai Cố Thiên Phượng là Cố Gia đã sắp kết hôn, lần trước còn tới mượn năm mươi đồng tiền sính lễ.
Nhưng bảo cha cô có mặt chỉ là giả, còn muốn tiền mừng mới là thật chứ gì?
Đây là thấy điều kiện nhà bọn họ tốt, với tư cách là chú “Ruột”, tiền mừng cũng không thể cho quá ít? Muốn nhân cơ hội kiếm chút tiền? Tính toán cũng ghê gớm lắm.
Cố Tích Hoài ôm cánh tay đứng ở bên cạnh, trên mặt lộ ra nụ cười giả dối, có thể thấy là cũng đã nhìn thấu tất cả.
Cố Chí Phượng vừa nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài đã ngồi dậy khỏi giường bệnh: “Bé, sao giờ con lại tới đây?”
Cố Nguyệt Hoài cũng không nhiều lời, lấy hộp cơm trong giỏ xách ra: “Đưa cơm tới cho mọi người, mau ăn đi, kẻo nguội.”
“Cơm? Em không nói thì không có cảm giác, vừa nói đã lập tức thấy đói bụng.” Cố Tích Hoài vốn dĩ đang đứng ở bên cạnh, ánh mắt đã sáng lên. Mấy ngày nay không ăn cơm Cố Nguyệt Hoài làm, luôn cảm thấy trong bụng không đủ dầu mỡ, cho nên phải bổ sung một phen mới được.
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười lắc đầu, mở hộp cơm ra, một mùi thơm xông vào mũi.
Cố Thiên Phượng hít hít mũi, ngạc nhiên nhìn Cố Nguyệt Hoài: “Bé, đây là cháu làm sao?”
Cháu gái của ông ta, thật sự là càng thay đổi càng tốt, hay là nhờ người tìm đối tượng trong thành phố cho cô nhỉ?
Nghĩ như vậy, Cố Thiên Phượng lại nghiêm túc đánh giá Cố Nguyệt Hoài vài lần, càng nghĩ càng cảm thấy có thể. Dáng vẻ xinh đẹp này, cho dù tìm một quan viên cũng không có vấn đề gì, nói không chừng về sau cháu gái này còn phải cảm ơn ông ta.
Cố Nguyệt Hoài quay đầu nhìn về phía Cố Thiên Phượng, không có gì áy náy mà nói: “Bác cả, không biết bác ở đây, nên không chuẩn bị cơm.”
Cố Thiên Phượng xua tay, trong lòng đang có tính toán, đương nhiên không so đo nhiều.
Cố Nguyệt Hoài cầm món canh gà trong giỏ xách ra, nói: “Cha, anh ba, hai người ăn trước đi, con đi đưa cơm cho Thiếu Ngu.”
Nghe vậy, Cố Chí Phượng liếc cô một cái, trong miệng lẩm bẩm: “Bản thân con đã ăn no chưa mà đã đi đưa cơm cho người khác? Người ta có nhận ân tình của con không? Chủ yếu con đến đây là để đưa cơm cho người ta chứ gì?”
Nói xong, giọng nói Cố Chí Phượng mang theo một chút chua xót, cải trắng nhà mình mới mọc tươi tốt thì đã muốn heo đến ủi rồi.
Cố Nguyệt Hoài bật cười, vừa muốn mở miệng, Cố Tích Hoài đã phất phất tay, đuổi người đi: “Được rồi, em mau đi đi.”
Cô ném cho Cố Tích Hoài một ánh mắt cảm kích, xách giỏ chạy đi nhanh như chớp, trước khi rời đi còn nghe thấy Cố Thiên Phượng nghi hoặc lại cảnh giác hỏi: “Thiếu Ngu? Thiếu Ngu nào? Bác có quen không?”