Chị Nguyệt Hoài thật có lòng với anh cả 1
Cố Nguyệt Hoài không quan tâm đến Cố Thiên Phượng, một đường chạy lon ton lên lầu, mới vừa chạy đến cửa phòng bệnh của Yến Thiếu Ương, giơ tay chuẩn bị gõ cửa thì cửa ở bên trong đã mở, lộ ra khuôn mặt lạnh nhạt, nhưng mang khí thế cương quyết của Yến Thiếu Ngu.
Lúc anh nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, trong đôi mắt hoa đào tràn đầy vẻ ngạc nhiên: “Sao em lại tới đây?”
Cố Nguyệt Hoài liếc anh, trán nhíu thành hình chữ Xuyên: “Nghe ý tứ trong lời nói của anh, có vẻ là không muốn thấy em?”
Nhận thấy ý tứ nguy hiểm trong lời nói của Cố Nguyệt Hoài, Yến Thiếu Ngu khẽ cười ra tiếng, một tay nắm chặt tay cô, một tay nhận lấy cái giỏ mà cô khoác trên tay, nói với ánh mắt nghiêm túc: “Anh cũng không nói như vậy, em vào đi, mang cái gì thế?”
Đôi môi đỏ mọng của Cố Nguyệt Hoài nổi lên ý cười: “Mang cơm cho anh và Thiếu Ương đấy.”
Yến Thiếu Ngu nhướng mày, nhìn cô với vẻ không đồng tình: “Không mệt sao?”
Cố Nguyệt Hoài chớp chớp mắt, nhếch khóe môi lên nói: “Đem đến cho anh thì không mệt.”
May mà câu này không có để Cố Chí Phượng nghe được, nếu không người làm cha này sẽ rơi lệ đầy mặt mất.
Yến Thiếu Ngu không cười, chỉ nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, đáy mắt dường như có cảm xúc mà cô không hiểu được.
Cố Nguyệt Hoài nghi ngờ đánh giá Yến Thiếu Ngu: “Làm sao vậy? Vừa rồi anh định đi đâu thế?”
Yến Thiếu Ngu lắc đầu: “Phòng bên cạnh hơi ồn, chuẩn bị ra ngoài xem, ăn cơm trước đi.”
Phòng bên cạnh hơi ồn ào? Phòng bên cạnh? Không phải bọn Hoàng Thịnh ở ngay phòng bệnh bên cạnh đó chứ?
Con ngươi của Cố Nguyệt Hoài lóe sáng, cũng không nhiều lời, đi tới bên giường bệnh nói: “Thiếu Ương, hôm nay thế nào rồi? Còn đau không?” Cô nhìn Yến Thiếu Ương, mượn tư thế đắp chăn cho cậu ấy, từng chút từng chút xâm nhập khả năng chữa trị vào lưng của cậu ấy.
Cô không dám lập tức trị liệu cho cậu ấy khỏe ngay, chỉ có thể hành động ngấm ngầm như vậy, tránh cho người bên ngoài nghi ngờ.
Yến Thiếu Ương nghiêng mặt nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, vẻ mặt ngại ngùng: “Chị Nguyệt Hoài, tôi không sao, cũng đã khá hơn nhiều rồi.”
Cậu ấy vừa nói xong thì cảm thấy sống lưng vốn còn đau đớn bỗng không ngừng nóng hầm hập, không khỏi sửng sốt trong chớp mắt.
Cố Nguyệt Hoài cười khẽ: “Không sao là tốt rồi, dưỡng thương cho tốt, rất nhanh sẽ khỏi thôi.”
Cô nhìn Yến Thiếu Ương, trong mắt là sự ấm áp nhàn nhạt.
Kiếp trước tính tình cậu ấy nhút nhát ngượng ngùng, nhưng cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy có cảm giác khoảng cách, giống như hiện tại, rõ ràng lớn hơn cô vài tuổi, nhưng lại bởi vì Yến Thiếu Ngu mà lời trong lời ngoài đều mang thêm chữ “Chị”.
“Ăn cơm đi, nếm thử tay nghề của tôi thế nào.” Cô nói xong, đi tới bên cạnh Yến Thiếu Ngu. Anh đã lấy hộp cơm trong giỏ xách ra, vừa mở nắp mùi canh gà đã xông thẳng vào mũi rồi lập tức tản ra.
Yến Thiếu Ngu nhìn cơm bí đỏ trong hộp, đôi mắt đen láy lóe sáng.
Cố Nguyệt Hoài chần chờ một chút, nói: “Anh ăn cơm, để em đút cho Thiếu Ương?”
Lúc này Yến Thiếu Ương không thể cử động, nằm sấp cũng không tiện, ăn cơm được người đút, nhưng kiếp này không có giống với kiếp trước, ít nhiều Yến Thiếu Ương cũng không tính là quá thân thuộc với cô, đút cơm cũng hơi kỳ quái.
Hơn nữa, mặc dù hiện tại trên danh nghĩa cô là chị dâu của Yến Thiếu Ương, nhưng dù sao vẫn chưa kết hôn mà?
Bên kia, Yến Thiếu Ương cũng vội nói: “Không cần, không cần đâu chị Nguyệt Hoài, chờ anh cả ăn xong đút cho tôi cũng được.”
Yến Thiếu Ngu ngước mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài, môi mỏng khẽ mím: “Anh đút.”
Cố Nguyệt Hoài gật gật đầu, nghĩ đến Vương Phúc ở sát vách, nhân tiện nói: “Lúc này còn có bí thư chi bộ đi cùng, Hoàng Thịnh đau bụng nằm viện, ngay phòng bệnh sát vách. Để em qua xem thử, thuận tiện vẽ mấy bức tranh đáng xấu hổ của anh ta.”
“Hoàng Thịnh?” Yến Thiếu Ngu nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi nói: “Em đi đi.”