Chương 1030: Sinh khí
Chương 1030: Sinh khíChương 1030: Sinh khí
Hôm nay gặp lại Thẩm Miên, hắn đột nhiên cảm thấy cô gái kia so sánh với Thẩm Miên, quả thực là một người ở trên mặt đất một người ở trên bầu trời, căn bản không chung một cấp bậc.
Là duyên phận sao?
Hắn thế nhưng lại gặp được Thẩm Miên.
Tâm tư La Quân khẽ nhúc nhích, ánh mắt nhìn Thẩm Miên tỏa ra ánh sáng, Nguyễn Dễ Khiêm liếc mắt một cái liền nhận ra, hắn nhíu mày nói: “La Quân, nếu anh có tâm, vậy hãy tới đây chiếu cố ba tôi mấy ngày, ngoài miệng xin lỗi là vô dụng, tiền thuốc men cũng không cần anh phải trả.”
Nếu chỉ lấy tiền, La Quân căn bản sẽ không nhớ lâu, Nguyễn gia cũng không thiếu chút tiền thuốc men này.
La Quân tâm tư vừa động, lập tức gật đầu đáp ứng, “Kia đương nhiên, anh Nguyễn, anh cứ yên tâm, tôi khẳng định một ngày 24 giờ chiếu cố bác Nguyễn, đúng rồi, Thẩm tiểu thư cũng bị thương, tôi cũng an bài một phòng bệnh cho cô ấy đi? Đến lúc đó sẽ chiếu cố cả hai người”
Như vậy, hắn chẳng những có thể chiếu cố Nguyễn Phong, còn có thể nhân cơ hội tiếp xúc với Thẩm Miên, một công đôi việc.
Ánh mắt Nguyễn Dễ Khiêm chợt lóe, nói: “Việc này chờ chút nữa tôi hỏi ý của Miên, anh đi vệ sinh vết tray trên mặt chính mình đi! Thuận tiện trở về thay một bộ quần áo sạch sẽ.”
“Được”
La Quân trả lời đặc biệt sảng khoái, nhìn thoáng qua Thẩm Miên, xoay người đi ra ngoài.
Hắn chân trước vừa mới đi không bao lâu, thân ảnh Hạ Nam liền xuất hiện ở trong phòng bệnh, biết Thẩm Miên xảy ra chuyện, hắn liền buông công việc xuống, đuổi lại đây, sắc mặt Hạ Nam lãnh trầm, giống như dao băng.
Đi vào phòng bệnh, khi thấy Thẩm Miên không có chuyện gì, sắc mặt của hắn mới hòa hoãn hơn một ít.
“Anh Hạ, sao anh lại tới đây?”
Thẩm Miên có chút ngoài ý muốn, cô cũng không có gọi điện thoại cho Hạ Nam, chỉ thông tri Nguyễn Dễ Khiêm.
“Là anh báo cho Tiểu Nam” Nguyễn Dễ Khiêm nói tiếp, hắn thực hiểu tính tình của Hạ Nam, nếu không nói cho Hạ Nam, đến lúc đó Hạ Nam khẳng định sẽ tức giận.
Nhưng, từ sắc mặt Hạ Nam tới xem, tựa hồ không quá vui khi hắn thông báo.
“Nếu anh ấy không cho anh biết, em còn tính toán gạt anh sao?” Hạ Nam hỏi.
“....” Thẩm Miên giải thích, “Em cho rằng anh đang bận, cho nên mới không nói cho anh.” “Dễ Khiêm không bận sao?” Hạ Nam hỏi.
Thẩm Miên: “......”
Xong rồi, anh Hạ tức giận.
Hạ Nam nhìn cô, cũng không kiêng dè Nguyễn Dễ Khiêm và Nguyễn Phong vẫn đang ở đây, lại nói: “Miên, em thật sự không cần hiểu chuyện như vậy, anh hy vọng em gặp phải sự tình gì, người thứ nhất nhớ tới là anh.”
Ngữ khí của hắn so với vừa rồi cũng tốt hơn không ít, đi tới bên cạnh Thẩm Miên, xem xét tình huống cánh tay cô.
Thẩm Miên trong lòng ấm áp, “Em chỉ là thấy anh gần đây tương đối vội, còn có cả quầng thâm mắt, hơn nữa em cũng không bị thương gì, chỉ là bác Nguyễn thương bị thương nghiêm trọng một chút, cho nên liền gọi điện thoại cho anh Nguyễn tới trước, nghĩ buổi tối trở về lại nói cho anh”
“Ừ”
Hạ Nam lên tiếng, hiển nhiên đối với giải thích như vậy cũng không thật sự vừa lòng.
Nguyễn Dễ Khiêm nhìn hai người, nhẹ nhàng khụ một tiếng, trêu chọc nói: “Tiểu Nam, tôi và ba tôi vẫn còn đang ở đây, ba tôi bị thương hơi nặng, anh có phải nên quan tâm một chút hay không?”
Kỳ thật, Nguyễn Dễ Khiêm định nói là, dù sao cũng là cha vợ tương lai của anh.
Hạ Nam tựa hồ sau đó mới chú ý tới, Nguyễn Phong cũng đang ở trong phòng bệnh, hắn nhàn nhạt kêu một tiếng, “Bác Nguyễn.”
Nguyễn Phong cười gật đầu, “Không có việc gì, các cháu đừng lo lắng, bác không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi hai ngày là được.”