Chương 1102: Hạ Nam rất có thể
Chương 1102: Hạ Nam rất có thểChương 1102: Hạ Nam rất có thể
không về được
Thẩm Miên nhấp môi một chút, đại khái đoán được cái gì, “Nếu ba không ngủ được, vậy tiến vào ngồi một lát đi!”
Thẩm Miên đổ hai ly nước ấm, hai người ngồi ở trên ghế đá trong sân nói chuyện phiếm.
“Đã trễ thế này, sao còn chưa ngủ?” Nguyễn Phong quan tâm nói.
Thẩm Miên hít sâu một hơi, nghĩ nghĩ, vẫn nói ra suy đoán trong lòng, “Ba, con tổng cảm thấy, anh Hạ đã trở lại, đoạn thời gian gần đây, con thường xuyên cảm giác anh ấy ở bên cạnh con, cảm giác này thực rõ ràng, không giống như là ảo giác”
Nghe được lời này, đáy mắt Nguyễn Phong tức khắc hiện ra một tia lo lắng, “Miên, nếu Tiểu Nam đã trở lại, cậu ấy khẳng định sẽ lại đây gặp con trước tiên, không có khả năng vô thanh vô tức.”
Tuy rằng lời này thực tàn khốc, nhưng Nguyễn Phong không thể không nói cho Thẩm Miên một sự thật, Hạ Nam rất có thể không về được.
Nếu có thể trở về, Hạ Nam đã sớm trở lại, không có khả năng biến mất 5 năm.
Thẩm Miên không lên tiếng, tựa hồ không quá đồng ý với cách nói của Nguyễn Phong, lại cũng không cùng hắn cãi cọ, có một số việc, trong lòng cô hiểu, cô cảm giác, người khác không cảm giác được.
Nguyễn Phong thở dài một hơi, lại nói: “Miên, con khả năng quá nhớ Tiểu Nam, cho nên xuất hiện ảo giác, ngày mai ba giúp con hẹn một bác sĩ tâm lý, con đi qua một chuyến, để người ta tư vấn cho một chút!”
Không chờ Thẩm Miên trả lời, hắn lại nói: “Miên, coi như là vì Tiểu Bắc, con đi một chuyến đi!”
Vốn dĩ, Thẩm Miên định cự tuyệt, nhưng một câu “ vì Tiểu Bắc ' của Nguyễn Phong đã tác động đến Thẩm Miên.
Đúng vậy!
Vạn nhất cô thật là quá nhớ anh Hạ, do đó xuất hiện ảo giác, hoặc là tỉnh thần xảy ra vấn đề, nếu không nắm chặt trị liệu, vậy Tiểu Bắc làm sao bây giờ?
Tiểu Bắc nhìn có vẻ kiên cường, hiểu chuyện thông tuệ hơn đứa trẻ cùng tuổi, nhưng hắn dù sao cũng là một đứa trẻ, cần cha mẹ yêu thương.
Nghĩ vậy, Thẩm Miên gật gật đầu, “Chiều mai con không cần đóng phim, buổi chiều con sẽ đi!”
Không nghĩ tới Thẩm Miên sẽ dễ dàng đáp ứng như vậy, Nguyễn Phong một trận vui mừng, vội vàng gật đầu nói: “Vậy con sớm nghỉ ngơi một chút, ba đi về trước.”
Hắn biết sáng mai Thẩm Miên còn phải dậy sớm đóng phim, cũng không có ở lâu. “Vâng.”
Thẩm Miên đưa hắn tới cửa, Nguyễn Phong nhìn thấy Thẩm Miên đóng cửa lại, mới xoay người rời đi.
Năm đó, hắn cho rằng tìm được con gái, là có thể chiếu cố cô thật tốt, về sau con gái nhất định sẽ sống vui sướng, nhưng ai cũng không nghĩ tới, Hạ Nam sẽ xảy ra chuyện, mà Thẩm Miên lại mang thai con của Hạ Nam.
Nói thật, lúc ấy biết Hạ Nam xảy ra chuyện, hắn đau lòng giống như mất đi con trai của mình, sau lại biết Thẩm Miên mang thai, hắn chẳng những không giận, ngược lại cảm thấy, đây là trời cao ban ân.
Bọn họ đều hiểu, Miên mang thai, chẳng những lưu lại một huyết mạch cho Hạ gia, làm Phó Hoa và ông nội Hạ có hy vọng sống sót, cũng là hy vọng của Miên.
Hạ Tiểu Bắc sinh ra, có thể nói đã cứu vớt ba người.
Nếu không có Hạ Tiểu Bắc, ông nội Hạ, Phó Hoa và Miên, căn bản không có biện pháp thừa nhận đả kích mất đi Hạ Nam.
5 năm, Hạ Nam không có tin tức, có đôi khi, Nguyễn Phong thật sự lo lắng Thẩm Miên không đi ra được, nhưng sự tình đã đã xảy ra, chỉ có thể hy vọng theo thời gian chậm rãi qua đi, Miên có thể tốt dần lên, bắt đầu làm lại cuộc đời. Thẩm Miên trở lại trong phòng, không bao lâu liền đã ngủ.
Một giấc ngủ dậy, đã là 7 giờ sáng.
Cô rửa mặt một phen, liền vội vàng ra cửa, tài xế đã chờ ở cửa, nhìn thấy Thẩm Miên ra tới, lập tức mở cửa xe cho cô.