Chương 1110: Đã lâu không thấy.
Chương 1110: Đã lâu không thấy.Chương 1110: Đã lâu không thấy.
Cảm xúc Thẩm Miên đã dần dần bình tĩnh lại, tài xế cũng đã chạy xe đến nhà cũ Hạ gia, Thẩm Miên đứng ở cửa, đột nhiên không có dũng khí đi vào.
Anh Hạ rõ ràng đã trở ve một đoạn thời gian, lại không có tìm cô.
Hết thảy việc này, có phải đều chứng minh, đối với anh Hạ, cô đã trở thành quá khứ?
Anh Hạ không xuất hiện, là bởi vì còn chưa có nghĩ xong, nên xử lý cô và Canh Linh như thế nào?
Hoặc là nói, anh ấy vẫn còn do dự, muốn ở bên Canh Linh, hay là ở bên cô?
Giờ khắc này, Thẩm Miên bỗng nhiên phát hiện, cô thế nhưng vô pháp hận Hạ Nam, hắn còn sống, đối với Thẩm Miên tới nói đã là trời cao ban ân cho cô.
Hít sâu một hơi, Thẩm Miên nhấc chân đi vào.
Trong phòng khách ngồi đầy người, đôi mắt Phó Hoa hồng hồng vừa thấy chính là đã khóc, đám người Nguyễn Phong và Nguyễn Dễ Khiêm, cũng vẻ mặt kích động và vui vẻ, mà Hạ Nam, ngồi ở trên sô pha giữa mọi người, bên cạnh ông nội Hạ, so với sự kích động của những người khác, thần sắc hắn bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Miên” Nguyễn Dễ Khiêm đúng lúc thấy được Thẩm Miên, hắn theo bản năng kêu một tiếng, tâm mắt mọi người tức khắc đều nhìn ve phía Thẩm Miên.
Thẩm Miên nhấp môi một chút, ánh mắt vừa lúc đụng phải Hạ Nam, giờ khắc này, Thẩm Miên cũng không biết chính mình là biểu tình gì, càng nói không rõ chính mình là tâm tình gì.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy mấy giây, giống như thời gian đều yên lặng.
Trong phòng không có người ra tiếng, tựa hồ đều sợ quấy rầy đến hai người, Thẩm Miên chậm rãi lấy lại tỉnh thân, khóe miệng cô gợi lên một tia cười nhẹ, nhấc chân đi đến.
“Anh Hạ.”
5 năm qua, cô ở trong mộng vô số lần gọi như vậy, hiện giờ, rốt cuộc có thể ở trước mặt hắn kêu ra tiếng, nhưng Thẩm Miên lại phát hiện, tiếng anh Hạ này, lại bao hàm một ít xa lạ , cũng có thể nói là xa cách.
Đúng, cô không hận Hạ Nam.
Nhưng, tự tôn cũng không cho phép cô như là món hàng hóa, chờ người khác lựa chọn.
“Miên” Hạ Nam nhấp môi kêu một câu, âm thanh lại có chút ấm ách.
Khác với khi đối mặt với những người khác, đối mặt với Thẩm Miên, thanh tuyến của Hạ Nam nhiều vài phần dao động.
“Đã lâu không gặp.” Thẩm Miên đi đến trước mặt hắn, Phó Hoa lập tức ngồi dịch sang bên cạnh một chút, nhường ra một vị trí cho Thẩm Miên, để Thẩm Miên ngồi ở bên cạnh Hạ Nam.
Thẩm Miên cũng không làm ra vẻ, trực tiếp ngồi xuống.
Tuy rằng, khi Thẩm Miên và Hạ Nam gặp mặt, không nhiệt tình ôm nhau giống như trong tưởng tượng của mọi người, nhưng mọi người cũng không nghĩ nhiều, rốt cuộc đã tách ra 5 năm, giữa hai người có chút cảm giác xa lạ, cũng là thực bình thường.
Hơn nữa, nhiều trưởng bối ở đây như vậy, bọn họ khẳng định cũng có chút không quen.
Hạ Nam nhấp môi nhìn Thẩm Miên, không tiếp lời cô nói, tựa hồ đã nhận ra sự xa cách của cô, ánh mắt vẫn luôn ở trên người cô.
Phó Hoa thấy thế, chạy nhanh ra tiếng đánh vỡ không khí xấu hổ giữa hai người, cô nói với Hạ Nam: “Tiểu Nam, còn chưa có kịp nói cho con, Miên đã sinh cho con một đứa con trai, kêu Tiểu Bắc, bởi vì thằng bé vẫn chưa từng gặp ba, mẹ sợ thằng bé quá kích động, liền không dẫn thằng bé lại đây.”