Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt (Dịch Full)

Chương 1109 - Chương 1109: Tính Kế

Chương 1109: Tính kế Chương 1109: Tính kếChương 1109: Tính kế

Hóa ra mấy năm nay, bọn họ vẫn luôn lưu lạc trên hoang đảo.

Đôi mắt Thẩm Miên bịt kín một tầng sương mù, liền thấy Canh Linh cũng là một bộ dáng thực thương tâm, nói: “Tôi thừa nhận, Hạnh Nhị, là tôi sử dụng một ít thủ đoạn, lợi dụng lúc Hạ Nam sốt cao, bị nóng có chút thần chí không rõ, tôi đã dùng thân thể sưởi ấm cho anh ấy, anh ấy coi tôi trở thành cô, trong miệng kêu tên của cô, dù cho như vậy, tôi cũng không cự tuyệt anh ấy, tôi cho rằng chúng tôi đời này đều không về được, dù cả đời này anh ấy chỉ nghĩ đến cô, nhưng người bên cạnh anh ấy, lại chỉ có thể là tôi, cho nên tôi không đẩy anh ấy ra, hơn nữa còn.......”

“Đừng nói nữa” Thẩm Miên hơi hơi nhắm hai mắt lại, khi mở ra, đáy mắt đã là một mảnh thanh minh, “Tôi không muốn biết mấy năm nay hai người ở trên đảo làm sao có đứa trẻ.”

Thẩm Miên vô pháp dùng ngôn ngữ hình dung tâm tình lúc này, nhưng có một chút cô thực xác định, chính là cô không muốn nghe Canh Linh nói thêm một chữ nào nữa.

“Tôi biết cô khả năng không có biện pháp tiếp thu, nhưng hết thảy đều là sự thật” Canh Linh nói.

Thẩm Miên thật sâu liếc nhìn cô một cái, “Tôi muốn nghe anh Hạ chính miệng nói cho tôi, người khác nói, tôi một chữ đều sẽ không tin” Nói xong, Thẩm Miên xoay người lên xe.

Canh Linh nhìn phương hướng xe rời đi, không tự giác nắm chặt tay con gái.

“Mẹ, con đau.”

Hạnh Nhi nhẹ giọng nói.

Nghe vậy, Canh Linh sau đó mới hơi hơi lỏng lực đạo ra, Hạnh Nhi hiếu kỳ nói: “Mẹ, cô vừa rồi là ai? Cô ấy thật xinh đẹp.”

Đây là lần thứ hai Hạnh Nhi khen Thẩm Miên xinh đẹp, ánh mắt Canh Linh nhảy ra một cỗ chán ghét, “Xinh đẹp sao? Sao mẹ không cảm thấy vậy?”

Hạnh Nhi nghe vậy, tức khắc không dám ra tiếng, Canh Linh ngồi xổm xuống, “Hạnh Nhi, chú Hạ không cần chúng ta nữa”

“Vì sao?” Đáy mắt Hạnh Nhi tức khắc hiện lên một cỗ sương mù, “Là bởi vì con không nghe lời sao?”

“Không phải” Canh Linh lắc đầu, “Là bởi vì cô gái vừa rồi, cô ta bắt cóc chú Hạ khỏi chúng ta”

Vừa nghe vậy, Hạnh Nhi lập tức nói: “Cô ta là nữ nhân xấu”

Canh Linh lại nói: “Đừng nói như vậy, chú Hạ không thích người khác mắng cô ấy”

“Mẹ, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Hạnh Nhi hỏi.

Nghĩ nghĩ, Canh Linh nói: “Lần sau nhìn thấy chú Hạ, con hãy ôm lấy chú ấy, nói cho chú, con luyến tiếc chú, muốn sống cùng chú.”

“Vậy còn mẹ?” Hạnh Nhi hỏi: “Mẹ không ở cùng con và chú sao?”

“Nữ nhân kia không cho mẹ, con và chú Hạ ở cùng nhau, chỉ có con ở bên cạnh chú Hạ, ba chúng ta mới có cơ hội đoàn tụ.” Canh Linh nói.

“Mẹ, con phải làm cái gì?” Hạnh Nhi tuy rằng không rõ, trong đó rốt cuộc là như thế nào, lại hiểu được mẹ bảo cô làm như vậy, khẳng định là có nguyên nhân.

“Con cái gì cũng không cần làm, chỉ cần nghe lời là được” Canh Linh nói: “Nếu chú Hạ không muốn cho con ở cạnh, con liền nói mẹ thường xuyên đánh con”

“Nhưng......”

Hạnh Nhi có chút do dự.

“Không có nhưng nhị gì hết” Thái độ Canh Linh kiên quyết, “Nếu con không nghĩ chú Hạ rời khỏi chúng ta, nhất định phải nghe lời mẹ, chỉ cần con nghe lời, chú Hạ nhất định sẽ cho con ở cùng chú ấy”

“Vâng” Hạnh Nhi kiên định gật đầu, “mẹ, con sẽ nghe lời”

“Thật ngoan, ba chúng ta có thể ở bên nhau hay không, hoàn toàn dựa vào con.”

Canh Linh xoa xoa tóc cô, đáy mắt hiện lên một tỉa tính kế. Cô không tin, Thẩm Miên nhìn thấy Hạnh Nhị, còn có thể không so đo chê khích trước đây, ở bên Hạ Nam.
Bình Luận (0)
Comment