Chương 1151: Khuyên bảo không có kết quả
Chương 1151: Khuyên bảo không có kết quảChương 1151: Khuyên bảo không có kết quả
“Tiểu Linh vừa gọi điện thoại vê.”
Mẹ Canh nói với ba Canh, ánh mắt ba Canh sáng lên, “Tiểu Linh nói gì? Con bé đang ở nơi nào, vì sao không trở lại?”
“Con bé hiện tại không tính toán trở về.” Mẹ Canh thở dài một tiếng, “Tiểu Linh hiện tại thay đổi rất nhiều, em cũng không biết con bé suy nghĩ cái øì, một mình ở bên ngoài cũng không muốn trở về, hơn nữa, con bé nghe nói Hạnh Nhi ở đây, thế nhưng lại bảo em đưa Hạnh Nhi vào cô nhi viện.”
Ba Canh vừa nghe, sắc mặt tức khắc không tốt.
“Hạnh Nhi không phải con gái của con bé sao?”
“Là con gái của con bé.” mẹ Canh nói: “Nhưng không phải con gái Hạ Nam, Tiểu Linh đã chứng thực qua. Về phần ba đứa trẻ là ai, con bé cũng không nói, 5 năm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không biết, hiện tại cả người Tiểu Linh thật không tốt, em cảm thấy tinh thần con bé có vấn đề.”
Hiện giờ con gái nói chuyện thực cực đoan, vừa nghe liền không thích hợp.
Ba Canh nói: “Em đừng nghĩ nhiều, em gọi cho Tiểu Linh đi, anh muốn nói vài câu với con bé.”
Ngoài miệng nói như vậy, trên thực tế trong lòng ba Canh so với mẹ Canh còn muốn lo lắng hơn, hắn là nam nhân, tự nhiên hiểu biết bản tính nam nhân. 5 năm trên đảo chỉ có một nữ nhân, dưới tình huống đó, tình cảnh Canh Linh có thể nghĩ.
Canh Linh không muốn đề cập đến ba của đứa trẻ, lại mâu thuẫn Hạnh Nhi, chỉ sợ nơi này có một ít nguyên nhân vô pháp mở miệng, tình huống hiện tại của con gái hẳn là không tốt, đón về nhà hắn mới kiên định, đợi 5 năm, thật vất vả mới đợi được con gái trở về, sinh hoạt của hai ông bà già bọn họ lại có hy vọng, cũng không thể lại tan biến.
“Được”
Mẹ Canh gọi điện cho Canh Linh, không bao lâu sau âm thanh Canh Linh, liền từ đầu kia điện thoại truyền tới.
Giọng nói của cô có chút không kiên nhẫn, “Mẹ, mẹ lại gọi điện thoại đến đây làm gì?”
“Tiểu Linh, ba đây”
Nghe được âm thanh ba Canh, đôi mắt Canh Linh tức khắc ươn ướt, ba Canh là giáo sư đại học vẫn luôn rất thương yêu Canh Linh, cũng vì Canh Linh mà cảm thấy kiêu ngạo, Canh Linh biết ba yêu thương cô bao nhiêu, lúc này nghe được âm thanh của ba, cô cảm thấy chính mình đã cô phụ kỳ vọng của ba.
“Ba, thực xin lỗi, con đã làm cho ba mất mặt”
“Nói những lời này làm cái gì?” Ba Canh nói: “Tiểu Linh, có chuyện gì, về nhà ba và con cùng nhau đối mặt, con không cân một mình ở bên ngoài, chúng ta sẽ thực lo lắng cho con, mặc kệ ở trên đảo đã phát sinh cái gì, đều là chuyện quá khứ, con còn trẻ phải hướng về phía trước”
Nghe hắn nhắc tới sự tình trên đảo, cảm xúc của Canh Linh tức khắc có chút hỏng mất, “Ba, sự tình trên đảo, con không nghĩ nhắc lại, sự tình Hạnh Nhi, con đã nói qua cùng mẹ, ba mẹ muốn nuôi thì nuôi, không muốn nuôi thì đưa con bé đến cô nhi viện, con cũng không có ý kiến, con hiện tại sẽ không trở về, con có sự tình mà mình muốn làm.”