Chương 1302: chúng ta không phải vợ chồng
Chương 1302: chúng ta không phải vợ chồngChương 1302: chúng ta không phải vợ chồng
Lý Thơ Bình liếc mắt một cái liên nhìn trúng vị trí này, mặt trên vẫn còn dán thông báo cho thuê, vì thế Lý Thơ Bình trực tiếp gọi số điện thoại trên đó.
Không bao lâu sau, liền có một nam nhân tâm 30 tuổi đi lại đây, còn tưởng rằng hai người là vợ chồng, hắn vừa tới liền hỏi: “Chào anh chị, xin hỏi vợ chồng anh chị muốn thuê cửa hàng sao?”
Vợ chồng?
Nguyễn Dễ Khiêm nhướng mày, xưng hô này giống như không tồi.
Đây là lần thứ ba bị hiểu lầm, mặt Lý Thơ Bình đều đỏ rực, lần này cô không nhịn được giải thích.
“Là chúng tôi muốn thuê cửa hàng, nhưng anh đã hiểu lầm, chúng tôi không phải vợ chồng, mà là bạn”
“Xin lỗi” Nam nhân chạy nhanh xin lỗi: “Tôi thấy hai người trai tài gái sắc, nên hiểu lầm”
“Không có việc gì” Nguyễn Dễ Khiêm cười cười gật đầu, thoải mái hào phóng nói: “Đã có vài người hiểu lầm như vậy”
Lý Thơ Bình thấy Nguyễn Dễ Khiêm nói như vậy, cũng đi theo cười cười, lúc sau liền kéo đề tài tới trên cửa hàng, nam nhân nói tiền thuê và các hạng mục công việc khi thuê nhà, Lý Thơ Bình đều có thể tiếp thu, vì thế cửa hàng được đặt ra, ước định ngày kia tới ký hợp đồng.
Ra trung tâm thương mại, Lý Thơ Bình thở phào nhẹ nhõm, “Rốt cuộc đã thuê được cửa hàng, đa tạ anh hai ngày này đã hỗ trợ, em mời anh ăn cơm trưa nhé! Ngày hôm qua vốn dĩ đã nói tốt là em mời khách, kết quả chẳng những không mời, còn làm anh phải tiêu nhiều tiền lại chậm trễ một ngày của anh”
Đối với việc này, Lý Thơ Bình vẫn luôn cảm thấy có chút xin lỗi.
“Ăn cơm có thể, lời nói khách khí cũng đừng nói nữa, có vẻ có chút xa lạ.” Nguyễn Dễ Khiêm nhàn nhạt nói.
Lý Thơ Bình cười cười, hai người ngồi lên xe, Nguyễn Dễ Khiêm hỏi: “Lý Càng đã giúp em liên hệ công ty nội thất hay chưa?”
Lý Thơ Bình lắc đầu, “Còn chưa có, em ấy gần đây tương đối bận, vẫn luôn chạy ra nước ngoài.”
“Anh nhận thức một người bạn mở công ty nội thất, muốn anh đề cử cho em hay không?” Nguyễn Dễ Khiêm nhàn nhạt hỏi.
Ánh mắt Lý Thơ Bình sáng lên, “Vậy thật cám ơn anh”
Người Nguyễn Dễ Khiêm đề cử, Lý Thơ Bình vẫn là thực tin tưởng.
“Ngày mai anh chở em đi gặp hắn đi!” Nguyễn Dễ Khiêm một bên lái xe, một bên thuận miệng nói: “Vừa lúc anh cũng có một đoạn thời gian chưa gặp hắn, đi qua ôn chuyện luôn.”
Nguyễn Dễ Khiêm đã nói như vậy, Lý Thơ Bình cũng không tiện cự tuyệt, vì thế việc này cứ như vậy định xuống, Lý Thơ Bình không quen thuộc với thủ đô, Nguyễn Dễ Khiêm đưa cô đến một cửa hàng xa hoa, hoàn cảnh bên trong thực thanh nhã, có hơi chút giống cửa hàng dành cho các cặp đôi hẹn hò.
Nguyễn Dễ Khiêm nói cảnh bên trong đẹp, tương đối thanh tịnh, Lý Thơ Bình cũng không có nghĩ nhiều, khi hai người ăn cơm ngẫu nhiên nói vài câu, một bữa ăn cũng coi như là vui vẻ.
Cơm nước xong, hắn lại đề nghị chở Lý Thơ Bình đi bệnh viện thăm mẹ con Mã Phân Ngọc, Lý Thơ Bình nhớ tới lời Thẩm Miên nói, vì thế đề nghị: “Chúng ta đón cả Miên cùng đi đi! Ngày hôm qua em ấy nói cũng muốn đi thăm”
“Được.”
Nguyễn Dễ Khiêm quay đầu xe, về nhà đón Thẩm Miên.
Vừa lúc Thẩm Miên đang ăn cơm, cô giữa trưa nấu có hơi chút nhiều, liền thuận tiện đóng gói hai phần đưa tới bệnh viện.
Trên đường, biết Lý Thơ Bình đã chọn được cửa hàng, Thẩm Miên liền nói: “Anh, em bên này đã sắp khởi động máy đóng phim, anh Lý hiện tại lại tương đối bận, bên chỗ chị Thơ Bình nếu anh có thời gian thì chiếu cố chị ấy nhiều một chút, chị ấy không quen thuộc thủ đô, anh có thể giúp được việc gì thì giúp một ít”
“Được” Nguyễn Dễ Khiêm nghiêm trang gật đầu nói: “Em cứ yên tâm đóng phim đi, anh trong khoảng thời gian này không có gì vội, ngày mai đưa em ay di đến công ty nội thất.”
Hai anh em phối hợp thực tốt, Lý Thơ Bình một chút cũng không phát hiện ra dị thường, còn cảm thấy thập phần ngại vì đã phiền toái Nguyễn Dễ Khiêm như vậy.