Chuong 162: Ngotnguoichet
Chuong 162: NgotnguoichetChuong 162: Ngotnguoichet
“Trước cứ như vậy đi!” Thẩm Miên áp chế vui mừng trong lòng, biểu hiện đặc biệt bình tĩnh, quan hệ mua bán chính là như vậy, ngươi biểu hiện quá muốn, giá cả liền càng không dễ chèn ép.
Cao Trường Xuân gấp không chờ nổi hỏi, “Vậy bao giờ mua? Bao nhiêu tiên một cân?”
Lục Đại Thừa trong lòng cũng cao hứng, nhưng so với cô bình tĩnh hơn một ít, “Người lớn nhà cháu đâu?”
Một cô gái nhỏ có thể làm được chuyện gì chứ? Đừng nói cô gái nhỏ đã nhìn trúng, nếu người lớn thấy không được, vậy bọn họ chẳng phải là đã vui mừng không một hồi sao?
Bị Lục Đại Thừa nhắc nhở như vậy, Cao Trường Xuân mới phản ứng lại đây, cô vẻ mặt lo lắng hỏi, “Đúng vậy! Cô gái nhỏ, cháu có thể quyết định mua được không?”
Một đứa trẻ mười mấy tuổi, có thể làm được chuyện gì chứ?
Nhiều bí đao như vậy, có mua cũng không dọn đi được.
“Ba mẹ cháu vội, không có thời gian tới mua sắm mấy thứ này” vẻ mặt Thẩm Miên nghiêm túc, bộ dáng ông cụ non điển hình, “Ba mẹ cháu đã giao đãi rõ ràng, bí đao ngày thường một phân tiền hai cân, hiện tại ăn tết mới lên giá, nhưng nhà cháu thu mua một lần nhiều, cho nên không thể dựa theo giá cả ăn tết để tính, cần phải giống như trước đây, một phân tiền hai cân”
Thẩm Miên dùng phương thức chuyển đạt lời nói của người lớn, biểu đạt ý nghĩ của chính mình.
Ý tứ của cô thực rõ ràng, nếu ngươi bán, cũng chỉ có thể dựa theo giá cả một phân tiền hai cân để bán, người lớn không ở đây, không ai theo chân bọn họ cò kè mặc cả.
“Vẫn là một phân tiền hai cân sao?”
Cao Trường Xuân biểu hiện có chút ngại thấp, trong lòng lại vui đến nở hoa, trồng bí đao không cần tiền vốn, ngày thường cũng không cần xử lý, ở cửa gieo mấy hạt giống, là có thể mọc ra rất nhiều bí đao.
Chợ bán thức ăn ngày thường mới bán một phân tiền hai cân, người ta còn phải giao phí quầy hàng, cô ở nhà nằm bán, nhất định cũng không lỗ.
“Mợ, chợ bán thức ăn đều là một phân tiền một cân, giá cả thu mua xác thật không quá cao, còn không bằng lưu trữ tự mình ăn, cháu mang bạn ấy đi nhà khác nhìn xem!” Lục Tư Viễn dùng chút tâm tư, lôi kéo Thẩm Miên muối đi.
“Ai.....” Cao Trường Xuân nóng nảy, chạy nhanh giữ chặt cháu ngoại, “Nhà của chúng ta có thể ăn được bao nhiêu chứ? Tùy tiện lưu hai cái là được, ăn bí đao suốt nửa tháng, đã sớm ngán rồi.”
“Mợ, mợ thật quyết định bán sao?” Lục Tư Viễn một bộ dáng ngươi đừng hối hận.
“Bán bán bán” Cao Trường Xuân sợ người rời đi, “cô gái nhỏ, mợ nói với cháu, bí đao của chúng ta đều là trồng tự nhiên, ăn ngon hơn hẳn bình thường, các ngươi ăn xong rồi, nếu còn muốn, cứ tới tìm nhà mợi”
“Tốt, mợ.” Thẩm Miên nói ngọt một câu, làm cho Cao Trường Xuân vui vẻ.
Mắt thấy sinh ý nói xong, Lục Đại Thừa mới bắt đầu giả làm người tốt, “Một phân tiền hai cân quá rẻ, đều không đủ tiền vốn, nếu không phải cháu là bạn học tới mua, nói gi cũng sẽ không bán”
Thẩm Miên cười tủm tỉm nói tiếp, “Khó trách Tư Viễn luôn ở trước mặt cháu khen cậu cùng mợ tốt, nghe nói nhà của cháu muốn mua bí đao, liền nghĩ đến cậu mợ đầu tiên, hai người xác thật là rất tốt” Giả làm người tốt ai chẳng biết chứ?
Lục Đại Thừa và Cao Trường Xuân bị một câu cậu, một câu mợ của Thẩm Miên dỗ cho vui vẻ, đôi mắt nhỏ đều mị thành một đường kẻ.
Lục Tư Viễn đứng ở bên cạnh, lại là vẻ mặt khinh thường, cô gái nhỏ, miệng như bôi mật, cũng thật ngọt, ngày thường bọn họ thấy hắn, cũng không cười vui vẻ như vậy.
Nếu cô dỗ Lý Thu Mai như vậy, cũng không đến mức bị Lý Thu Mai ghét bỏ đi.
Lúc này, hắn xem như đã nhìn ra, Thẩm Miên chính là một người không có lợi thì không dậy sớm, đối với sự tình không có lợi cho chính mình, cô so với ai khác đều lười hơn, tương phản, cô liền như một cái vại mật, có thể ngọt chết người.