Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt (Dịch Full)

Chương 173 - Chương 173: Coi Hắn Như Con Trai

Chương 173: Coi hắn như con trai Chương 173: Coi hắn như con traiChương 173: Coi hắn như con trai

“Ngươi cho rằng ta giống ngươi chắc?” Lục Tư Viễn hừ một tiếng, hù dọa Thẩm Miên “Lần này không được chạy loạn, bằng không lần sau ta sẽ không mang ngươi theo.”

“Không lớn, không nhỏ.” Thẩm Miên trợn trắng mắt, tên này thật đúng là coi chính mình như anh cả, động bất động liền hù dọa cô.

“Ngươi nói ai không lớn không nhỏ hả?” Lục Tư Viễn không vui, hắn đã sớm chú ý tới, vóc dáng Thẩm Miên không lớn, nhưng tư tưởng lại lớn, trong vô hình luôn coi hắn như một đứa trẻ.

Thường xuyên có lệ với hắn, thái độ kia giống như là người lớn đối với trẻ nhỏ.

Nói khó nghe một chút, chính là mẹ dỗ con trai.

Đúng, chính là loại cảm giác này.

Nghĩ đến Thẩm Miên dám coi hắn như con trai mà dỗ dành, cả người hắn đều không tốt.

Vừa thấy hắn phản ứng, Thẩm Miên vô tội chớp chớp mắt, “Ai nha! Ta chỉ thuận miệng nói một câu, ngươi so đo cái gì chứ?”

Cô còn không quên nói sang chuyện khác, “Nhìn xem đã mấy giờ rồi? Chạy nhanh xuất phát đi! Đến chậm quầy hàng sẽ bị người khác chiếm hết”

“Thẩm Miên ngươi trước nói cho rõ ràng” Lục Tư Viễn trừng mắt với cô, “Ngươi nói ai không lớn không nhỏ hả, ngươi có phải mỗi ngày đều coi ta như con trai ngươi hay không?”

Tuy rằng cách nói này có chút thái quá, nhưng Thẩm Miên đúng là coi hắn như con trai mà dỗ dành.

Chỉ cần Thẩm Miên dám thừa nhận, hắn một chân sẽ đá người đi xuống.

Thẩm Miên: “......”

Tên này ngày thường giống như cũng không quá để ý này đó, như thế nào đột nhiên lại thông suốt vậy?

Thẩm Miên có chút chột dạ, nhưng cô rất nhanh liền tìm được phương pháp ứng đối, không biết xấu hổ trả đũa, đôi mắt trừng so với Lục Tư Viễn còn lớn hơn, “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì vậy? Ai coi ngươi như con trai chứ? Ta vẫn là một đứa trẻ, sao có thể sinh ra một đứa con trai so với chính mình còn lớn hơn được?”

“Vậy ngươi ngày thường vì sao lại dùng ánh mắt như vậy đối với ta?” Lục Tư Viễn không tin.

Thẩm Miên biết dỗ người, hắn đã gặp qua thật nhiều lần, con bé này đối với những người khác nhau, thì bộ dáng cũng không giống nhau, biến sắc mặt quá nhanh, có đôi khi hắn cũng không biết cái nào mới là bộ dáng chân chính của cô.

“Ta dùng ánh mắt gì?”

Thẩm Miên vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, đánh chết không chịu thừa nhận. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Tên này ngày thường thoạt nhìn tùy tiện, không nghĩ tới cũng chú ý chi tiết nhỏ này, xem ra về sau cô không thể biểu hiện rõ ràng như vậy nữa.

Nghịch tử a.

“Chính là loại này.”

Lục Tư Viễn học ánh mắt của Thẩm Miên một chút.

Thẩm Miên: “......”

Cô trước kia là như thế này sao?

Khó trách bị tên này phát hiện, hình như là có như vậy.

“Khu khụ....” Thẩm Miên thanh thanh giọng nói, cưỡng từ đoạt lí giải thích, “Kỳ thật, ánh mắt vừa rồi của ta không có biểu đạt ý như vậy, ngươi thật sự đã hiểu lầm”

Lục Tư Viễn hằm hè mặt chờ cô tiếp tục giải thích.

“Tư Viễn, Miên, sao các cháu còn chưa đi?” Nghe được âm thanh, ông ngoại Lục chống gậy, từ trong sân đi ra.

Ánh mắt Thẩm Miên sáng lên, giống như nhìn thấy cứu tỉnh, vội vàng thúc giục Lục Tư Viễn, “Chạy nhanh đi thôi”

Lục Tư Viễn: “......”

Ở trước mặt ông ngoại, hắn tự nhiên là không thể lại truy vấn Thẩm Miên, vì làm ông ngoại yên tâm, hắn ở trước mặt ông ngoại, chính là hình tượng một đứa cháu ngoại ngoan.

“Ông ngoại, ông đi vào nghỉ ngơi đi, chúng cháu đi đây”

Tiếp đón một tiếng với ông ngoại, Lục Tư Viễn đánh xe bò vào thành.

Sáng sớm mùa đông đặc biệt lạnh, dù cho mặc Quân Đại Y, bị gió thổi qua, vẫn cảm thấy thực lạnh.

Lục Tư Viễn mặc một chiếc áo bông, tuy rằng không to như Quân Đại Y, nhưng cũng thực giữ ấm.

Trên cổ hắn còn đeo một cái khăn quàng cổ, là năm đó khi bà ngoại còn sống đã dệt cho ông ngoại.
Bình Luận (0)
Comment