Chương 174: Bán bí đao
Chương 174: Bán bí đaoChương 174: Bán bí đao
Ông ngoại Lục vẫn luôn luyến tiếc dùng, sau lại cho Lục Tư Viễn dùng.
Năm đó, khi bà ngoại Lục còn sống, cũng rất thương Lục Tư Viễn.
Thấy khuôn mặt nhỏ của Thẩm Miên đông lạnh đến đỏ bừng, trên tóc ngưng kết một tầng sương mỏng, hắn trừng mắt, hầm hừ đem khăn quàng cổ của chính mình ném tới trong lòng ngực Thẩm Miên.
“Đeo vào đi.”
Thẩm Miên: “......”
Cô nhìn nhìn khăn quàng cổ, lại nhìn nhìn Lục Tư Viễn, có chút vô ngữ.
Tên nhóc thúi này, mới lớn như vậy, đã bắt đầu hiểu được thương hương tiếc ngọc!
Cô biết, dựa theo tính tình của Lục Tư Viễn, cô có trả lại khăn quàng cổ hắn cũng sẽ không đeo.
Lại thấy chiếc khăn quàng cổ này khá dài, hai người đúng lúc ngồi song song, cô trực tiếp quàng một đầu khăn quanh cổ, lúc sau đem một đầu khác vây quanh cổ Lục Tư Viễn.
Lục Tư Viễn cho rằng cô muốn trả lại khăn quàng cổ, lập tức mở miệng, “Ta không......”
Hắn còn chưa nói xong, đã bị Thẩm Miên rống trở về, “Đừng nhúc nhích” Cô thô lỗ quàng khăn cho hắn, Lục Tư Viên sau đó mới chú ý tới, hóa ra cô cũng quàng, hai người dùng chung một chiếc khăn quàng cổ.
Trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác quái dị, mặt cũng không khỏi nóng lên, hắn có chút xa cách chuyển đầu về phía bên kia.
Thẩm Miên mắt sắc chú ý tới thần sắc của Lục Tư Viễn, cô trực tiếp thoải mái, hào phóng nói, “Như vậy mọi người đều không lạnh, ngươi là một đứa trẻ đừng nghĩ nhiều.”
Vừa nghe vậy, trái tìm Lục Tư Viễn vừa rồi còn nhảy lên với tốc độ cao, nháy mắt khôi phục bình tĩnh, hắn ghét bỏ hừ một tiếng.
“Quỷ mới nghĩ nhiều, trước kia mẹ ta cũng quàng chung với ta như vậy......”
Lời nói đến một nửa, hắn đột nhiên nghĩ đến điều gi sắc mặt chợt tối sầm.
“,.... Ha ha......”
Thẩm Miên nhẫn nhịn, nhưng thật sự là không nhịn được, cười đến đau cả bụng, “Đây cũng không phải là ta nói”
Xem, là chính hắn thừa nhận, cô giống mẹ hắn.
“Ngươi còn cười ta sẽ ném ngươi xuống.”
Lục Tư Viễn thẹn quá hoá giận, sống chết không muốn đeo khăn quàng cổ.
Thẩm Miên liền dỗ dành một hồi, mới trấn an được người. Nói chuyện, bất tri bất giác, liền đến trong thành phố, bởi vì sắp ăn tết, người đến chợ bán thức ăn mua hàng tết tương đối đông, bày quán cũng so với ngày thường nhiều hơn một ít, hai người từ trong thôn tới so ra cũng khá muộn.
Vị trí phía trước đã bị người khác chiếm, không có biện pháp, chỉ đành thay đổi một vị trí không tốt lắm.
Lục Tư Viễn lần này chỉ mang theo bảy tám cái sọt tre, cho nên hắn cũng không nóng nảy bán, sau khi sắp xếp sọt xong, liền bắt đầu giúp đỡ Thẩm Miên xếp bí đao, hai người vừa mới dỡ xuống hai quả bí đao, liền có một bác gái tiến lên hỏi.
“Cô gái nhỏ, bí đao bán thế nào?”
Quán bán gì cũng có, nhưng bán rau dưa lại khá ít, bác gái thấy bí đao này phẩm tướng tốt, lại là kéo tới từ nông thôn, liền không nhịn được hỏi giá cả một chút.
Thẩm Miên cùng Lục Tư Viễn nhìn thoáng qua lẫn nhau, hai người cũng chưa nghĩ đến, nhanh như vậy đã có sinh ý tới cửa.
“Hai phân rưỡi-1 cân.”
Ánh mắt bác gái sáng lên, rất nhanh liền che giấu xuống, cô cong lưng vỗ võ bí đao, “Hai phân rưỡi có hơi chút đắt nha! Giá cả giống với bên trong chợ bán thức ăn.”
Thẩm Miên mắt sắc chú ý tới thần sắc hiện lên trong mắt bác gái, biết bác gái coi trọng bí đao, cũng coi trọng giá cả, đang cố tình ép giá.
“Bác gái, bên trong chợ bán thức ăn là ba phần tiền một cân đi?” cô cười tỏ vẻ chính mình biết giá thị trường của bí đao, sau đó bắt đầu nói điểm tốt của bí đao nhà mình, “Bí đao này của chúng cháu là dùng phân nhà nông lớn lên, so với loại dùng phân hóa học của người khác ăn ngon hơn nhiều”
Bác gái vừa nghe vậy, đôi mắt càng sáng hơn, ngoài miệng lại tiếp tục bắt bẻ, “Quả này của cháu so với bên trong chợ bán thức ăn to hơn, ta mua cũng không bê về nổi.”