Chương 193: Ngươi gạt ta trứng gà ăn
Chương 193: Ngươi gạt ta trứng gà ănChương 193: Ngươi gạt ta trứng gà ăn
Nhị Ni mùa hè mặc váy hoa thật xinh đẹp, cô vẫn luôn muốn, nhưng một kiện phải tới mười khối, cô không dám há mồm nói với cô ruột.
Tuy rằng cô ruột thương cô, nhưng nhà bọn họ cũng không có giàu, dượng một mình kiếm tiền, không chịu nổi ăn xài phung phí.
“Này.....” Tâm tư Thẩm Kiến Hoa vừa động, nhìn về phía Thẩm Miên.
Nếu Chu Tư Vũ cũng đi, đương nhiên là tốt nhất, hai đứa trẻ cùng nhau có bạn, hắn cũng đỡ phải lo lắng.
Thẩm Miên chớp chớp mắt, “Ba, ba quên mất sao? Người ta nói, chỉ cần một người”
“Đúng đúng đúng.....” Thẩm Kiến Hoa hiểu ý, chạy nhanh gật đầu, “Người ta mấy ngày tết bận, mới cần thêm người.”
“Như vậy sao!” Chu Tư Vũ có chút mất mát.
Chu Lan Phương vội an ủi cô, “Tư Vũ, cháu đi làm gì? Đan sọt tre đều là việc nam nhân làm, vừa mệt còn dính trúc đầy người, tay của cháu là tay cầm bút, đừng tự hạ giá trị con người của mình”
Tư Vũ nhà cô về sau phải đi vào thành phố, làm việc này sao được?
“Ngươi nói kiểu gì vậy?” sắc mặt Thẩm Kiến Hoa trầm xuống, lo lắng nhìn thoáng qua Thẩm Miên.
“Con đã ăn no, con về phòng đây” Thẩm Miên giả vờ không mấy vui vẻ, đặt chén đũa xuống, trực tiếp về phòng.
Thật tốt, cô lại không cần rửa chén đũa.
Đừng nghĩ cô không biết gì, nếu cô không trở về phòng, đợi lát nữa Chu Lan Phương sẽ cùng Chu Tư Vũ kêu mệt, đau này đau kia, việc rửa chén, sẽ dừng ở trên đầu cô.
“Ngươi xem ngươi chiều nó thành hư, không có việc gì cũng nhăn mặt” Chu Lan Phương tức giận, nhưng lại không có biện pháp.
Chu Tư Vũ cũng không nghĩ làm việc, nhưng cô lại muốn ở trước mặt dượng đóng giả cần mẫn, đứng dậy thu dọn chén đũa, vốn tưởng rằng Chu Lan Phương sẽ ngăn đón cô, nhưng không nghĩ tới hôm nay Chu Lan Phương cũng mệt mỏi, gọi Thẩm Kiến Hoa vào phòng bóp eo cho cô.
Nhìn chén đũa trên bàn, Chu Tư Vũ tức giận, nhưng lại không có biện pháp, chỉ đành bê đi rửa.
Nước mùa đông lạnh lễẽo, rửa xong chén đũa, tay cô đều đông lạnh đến không còn tri giác, trở lại phòng nhìn thấy Thẩm Miên thoải mái nằm trong ổ chăn đọc sách, trong lòng cô đặc biệt hụt hãng.
“Chị, chị hiện tại càng ngày càng lười”
“Em cần mẫn là tốt rồi” Ngữ khí Thẩm Miên từ từ, trả lại một câu.
Chu Tư Vũ bị nghẹn, thấy Thẩm Miên nghiêm túc đọc sách như vậy, trong lòng cô có chút không rõ, “LỜi nói trước đó của chúng ta, có phải chị đã quên mất hay không?”
Thẩm Miên lật một trang sách tiếng Anh, mí mắt cũng chưa xốc một chút, “Mỗi ngày em đều nói nhiều như vậy, chị nào biết em nói chính là câu nào?”
“Chị từ bỏ đi học, về sau em giới thiệu nhà chồng trong thành phố cho chị.”
“Nga! Cái này sao!” Thẩm Miên bừng tỉnh đại ngộ.
“Đúng vậy” vẻ mặt Chu Tư Vũ chờ mong.
Thẩm Miên gấp sách lại, buồn cười nhìn cô, “Chị đã từng đáp ứng em sao?”
Chu Tư Vũ: “......”
Phản ứng lại đây, biểu tình trên mặt cô thay đổi, “Chị gạt trứng gà của em”
“Là em muốn cho chị ăn, chị không hỏi xin em”
Để sách vở vào trong cặp sách, Thẩm Miên nằm xuống ngủ, ngày mai phải đi vào trong thành phố bán hàng hóa, cô không có tỉnh lực làm ầm ĩ cùng Chu Tư Vũ.
Vành mắt Chu Tư Vũ đều đỏ lên. Thật là tức chết cô, cô thế nhưng lại bị Thẩm Miên lừa.
Trong khoảng thời gian này, cô ở trong đầu hồi tưởng một vòng, rốt cuộc xác định một sự kiện, Thẩm Miên đã thật sự trở nên thông minh hơn.
Là cô xem thường Thẩm Miên.
Nếu cô đoán không sai, mục đích cuối cùng của Thẩm Miên, căn bản không phải là học xong sơ trung, mà là muốn thay thế cô, muốn vào đại học.
Đặt ở dĩ vãng, cô sẽ cười nhạo ý nghĩ kỳ lạ này của Thẩm Miên.
Nhưng gần đây sự tình phát sinh quá nhiều, cô không dám khinh địch.