Chương 195: Đi Ngự Cảnh Viên
Chương 195: Đi Ngự Cảnh ViênChương 195: Đi Ngự Cảnh Viên
Lục Tư Viễn duỗi tay chụp đánh sương trắng trên đầu Thẩm Miên, “Chờ kiếm được tiền, trước mua cho ngươi cái mũ đội, ta thấy cô gái nhỏ ở thành phố mang mũ len đặc biệt ấm”
“Vẫn là mua một đôi bao tay cho chính ngươi trước đi!” Thẩm Miên dùng hàm dưới chỉ đôi tay đỏ bừng của hắn một chút, mặt trên đã nổi lên vài mụn phồng đỏ, nhìn dáng vẻ là sắp nứt da.
“Buổi tối ta ngâm nước ấm, bôi một chút đầu nghêu sò là tốt rồi”
Lục Tư Viễn không quá để ý, hắn mỗi năm đều sẽ bị nứt da, mùa xuân năm sau lại bình thường.
“Ai ui! Sao các cháu tới sớm vậy!” Mấy bác gái từ xa đã thấy hai người đứng ở trước xe bò, vui tươi hớn hở chạy chậm lại đây.
“Chúng cháu cũng vừa mới đến”
Thẩm Miên cùng Lục Tư Viễn cũng không rảnh lo làm ấm chân, chạy nhanh tiếp đón mấy bác gái chọn bí đao, cũng may bốn người đều không khó tính, không qua bao lâu đã chọn bốn quả bí đao lớn.
Trong đó một bác gái mắt đặc biệt sắc, chú ý tới trên xe bò còn có măng khô cùng tương hột.
Biết măng khô là hai mao một cân, các cô đều ngại đắt, đắt bằng thịt, nhưng cũng biết đây là măng hoang dại, chế tác tương đối phiền toái, trên thị trường không phải măng hoang dại, cũng bán giá ba mao.
Cuối cùng, một người mua một cân tương hột.
Hai người thu thập một chút, vừa mới chuẩn bị đi, lại bị một bác gái gọi lại, cô hảo tâm nhắc nhở Thẩm Miên.
“Cô gái nhỏ, măng khô này của cháu mang đến cửa chợ thức ăn cũng không nhất định bán được, ta nói cho cháu, nếu cháu muốn bán! Vậy đi đến Ngự Cảnh Viên ở phía nam kìa, nơi đó toàn kẻ có tiền ở, thích ăn đồ hoang dại, cháu bán năm mao, người ta cũng không ngại đắt”
Tương phản, nếu bán quá rẻ, người khác cũng hoài nghi không tốt.
Ánh mắt Thẩm Miên sáng lên, “Cảm ơn bác”
Ngự Cảnh Viên kia, Thẩm Miên có biết, sống ở bên trong đó đều là kẻ có tiền.
Kiếp trước, cô đã từng làm bảo mẫu cho một hộ gia đình bên trong đó, chủ nhân rất tốt, cũng không biết hiện tại hộ gia đình kia có sống ở đó không.
Sau khi tạm biệt mấy bác gái, hai người lại đi cửa chợ bán thức ăn, bí đao cùng tương hột bán rất nhanh, mới hơn một giờ, đã bán gần hết, duy độc măng khô, người xem nhiều, người mua ít.
Thẩm Miên cũng không nóng nảy, sau khi thấy thật sự không ai mua nữa, cô dứt khoát thu măng khô lại. “Ngươi thật tính toán đi bán ở cửa Ngự Cảnh Viên?” Lục Tư Viễn một chút liền xem thấu ý tưởng của Thẩm Miên, vừa rồi khi bác gái kia nói đến Ngự Cảnh Viên, đôi mắt Thẩm Miên đặc biệt sáng, hắn biết, con bé này khẳng định đã động tâm.
“Bằng không thì sao?” Thẩm Miên bẹp bẹp miệng, “Phần lớn tiền vốn của chúng ta đều ở trên măng khô, nếu không bán hết, sẽ bị đọng vốn”
Dù sao ở đây cũng không dễ bán, dứt khoát đi chạm vào một chút vận khí.
“Kẻ có tiền sẽ ăn cái này sao?” Lục Tư Viễn tỏ vẻ hoài nghi.
Nhưng hắn cũng không có lo lắng không bán hết măng khô, chỉ cần chịu giảm giá, mấy cân măng khô này vẫn là thực dễ bán.
“Kẻ có tiền cũng cần phải ăn cơm” Thẩm Miên nhàn nhạt trả lời một câu.
Hơn nửa giờ sau, một chút tương hột cuối cùng cũng được bán hết, Thẩm Miên đặt bình đựng tương hột lên trên xe, chính mình cũng nhanh nhẹn bò lên trên.
“Đi, chúng ta hiện tại liền đi Ngự Cảnh Viên”
Hiện tại vừa lúc giữa trưa, là thời điểm mọi người về nhà nấu cơm, đi bán là thích hợp nhất.
Lục Tư Viễn không nói hai lời, khua xe bò rời đi.
Hắn cũng không biết vì sao, rõ ràng Thẩm Miên không lớn hơn hắn, nhưng tổng cảm thấy Thẩm Miên chủ ý so với hắn nhiều hơn, lời cô nói, hắn nguyện ý nghe.