Chuong 223: Ha ba ba
Chuong 223: Ha ba baChuong 223: Ha ba ba
Biết Hạ Nam dụng tâm lương khổ, Thẩm Miên nói.
“Anh Hạ, anh yên tâm, em cùng Tư Viễn vẫn luôn nói với bên ngoài, thân thích nhà em làm việc ở nhà ăn trong thành phố, cho nên mới cần mua sắm nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy”
Đáy mắt Hạ Nam hiện lên một tia tán thưởng.
Tuổi còn nhỏ, kiếm lời không kiêu ngạo, không khoe khoang, đúng là khó được.
Nhìn thoáng qua sắc trời, hắn xoay người từ trong xe lấy ra một lọ sữa mạch nha cho cô, “Trở về đi!”
Thẩm Miên: “......”
Hắn bảo cô mang theo ba lô tới, chính là vì cho cô cái này?
Trong lòng nóng lên, một câu “ba Hạ' thiếu chút nữa ra khỏi miệng.
Nếu Thẩm Kiến Hoa cùng Chu Lan Phương có thể đối xử với cô tốt bằng một nửa của Hạ Nam, vậy kiếp trước cô cũng không đến mức ôm hận mà chết.
“Anh Hạ, anh yên tâm, em nhất định sẽ chăm chỉ học tập, không yêu sớm.”
Nếu Hạ Nam coi cô như con gái, vậy cô liền nói một ít lời bảo đảm mà con gái sẽ nói với bal Cũng làm cho hắn yên tâm.
Hạ Nam nhăn mày.
Ngữ khí cùng lời nói của cô không đúng lắm.
Nhìn chằm chằm cô một hồi, sắc mặt Hạ Nam tức khắc đen xuống, môi mỏng nhấp thành một đường thẳng.
Con bé này coi hắn cùng bối phận với Thẩm Kiến Hoa?
“Anh giúp em không phải vì thay thế vị trí của ba em.”
Hắn từ nhỏ đã có tư tưởng thành thục ổn trọng hơn so với các bạn cùng lứa tuổi.
Còn bị người ta nói là thiếu niên trưởng thành sớm, nhưng bị Thẩm Miên coi như ba......
Sắc mặt hắn càng đen hơn.
Thẩm Miên: “....” cô bị tốc độ đột nhiên thay đổi sắc mặt của hắn dọa cho ngây người.
Chẳng lẽ cô lý giải sai rồi?
Anh Hạ không coi cô như con gái, mà là như em gái?
Hậu tri hậu giác, Thẩm Miên trợn tròn mắt, hoàn toàn không biết nên giải thích như thế nào.
Thấy biểu tình chấn kinh của cô, môi Hạ Nam lại lần nữa nhấp thẳng, “Trở về đi!”
Thẩm Miên giống như nhận được lệnh đặc xá, chạy vội đi. Chop mắt đã chạy tới cửa thôn.
Hạ Nam nhíu mày: Hắn thực sự đáng sợ như vậy sao?
Thôi.
Cô chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Thẩm Miên chạy đến cửa thôn mới dừng lại, quay đầu nhìn Hạ Nam lái xe rời đi, cô sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Uy áp trên người hắn quá cường đại, đặc biệt là khi không nói lời nào nhấp môi nhìn cô, cô cảm thấy không khí chung quanh đều loãng đi.
Quá khủng bối
Hít sâu mấy cái, trái tìm nhỏ vì chạy nhanh mà đập kinh hoàng của Thẩm Miên mới ổn định xuống.
Cô cõng cặp sách đi về nhà, vừa lúc đụng phải Chu Tư Vũ hoang mang rối loạn từ trong phòng chạy ra.
Tựa hồ không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên trở về, Chu Tư Vũ bị hoảng sợ, sau đó xả ra một nụ cười thực gượng ép, “chị, chị cống cặp sách đi nơi nào vậy?”
Thẩm Miên không đáp mà hỏi lại, “Làm chuyện gì trái với lương tâm hay sao mà hoảng loạn như vậy?”
“Chị, chị nói vậy là có ý gì?”
Ánh mắt Chu Tư Vũ né tránh, miệng lại rất cứng. “Em trở về gọi chị đi xem TV, thấy chị không ở trong phòng liền chạy ra tới”
Nhìn chằm chằm cô một hồi, Thẩm Miên đột nhiên có loại dự cảm bất hảo, cô vòng qua Chu Tư Vũ nhấc chân trở về phòng.
Túi đựng quần áo mới quả nhiên có bị dấu vết bị lục lọi.
Cỗ dự cảm bất hảo càng thêm nồng đậm, cô lấy quần áo ra, liền thấy chỗ ngực của quần áo, có vết mực to bằng bánh quy.
Sắc mặt cô nháy mắt lạnh lùng, quay đầu lại nhìn, nơi nào còn có bóng dáng Chu Tư Vũ ở đó?
Anh Hạ tiêu nhiều tiền mua quần áo cho cô như vậy, cô cũng chưa kịp mặc, đã bị biến thành như vậy, trong lòng Thẩm Miên rất khó chịu.
Tâm ghen ghét của Chu Tư Vũ rất nặng, mọi việc đều dám làm, cô đã sớm đoán được Chu Tư Vũ sẽ giỞ trò.
Chỉ là không nghĩ tới, cô ta xuống tay nhanh như vậy, đáng tiếc cho bộ quần áo tốt.