Chương 224: Lại có lần sau, cắt ngươi tóc
Chương 224: Lại có lần sau, cắt ngươi tócChương 224: Lại có lần sau, cắt ngươi tóc
Chu Tư Vũ sau khi đi ra ngoài, lại đến nhà họ Trương xem TY.
Vẫn luôn chờ đến giờ cơm chiều, mới cùng Thẩm Kiến Hoa và Chu Lan Phương trở về.
Cô đã làm tốt chuẩn bị việc Thẩm Miên sẽ cãi cọ, trong lòng đã sớm nghĩ kỹ một bộ lý do thoái thác.
Ba người về đến nhà, liền thấy Thẩm Miên ngồi ở nhà chính may vá quần áo mới.
Thẩm Kiến Hoa cảm thấy kỳ quái, “Miên, đây không phải là quần áo mới sao? Còn chưa có mặc, sao lại phải khâu?”
Chẳng lẽ lúc bọn họ không ở nhà, Thẩm Miên mặc thử quần áo, làm cho quần áo bị rách?
Không chờ Thẩm Miên trả lời, Chu Lan Phương đã trừng mắt nói một câu, “Nó là đang giả vờ.”
Nhìn thấy đứa con hoang này cô liền tức giận.
Ánh mắt khiêu khích của Chu Tư Vũ nhìn về phía Thẩm Miên.
Khóe miệng cô gợi lên một nụ cười đắc ý.
Là cô làm đấy, có bản lĩnh liền mách dượng đi!
Nhìn xem dượng tin ai.
Lúc Chu Tư Vũ cho rằng Thẩm Miên sẽ nổi giận mà cáo trạng, Thẩm Miên lại bep miệng vừa Ủy khuất lại vừa rộng lượng nói, “Ba, Tư Vũ trở về tìm con, không cẩn thận đánh đổ mực nước lên trên quần áo, tám phần là giặt không sạch, nhưng không sao, con đã nghĩ được biện pháp bổ cứu rồi”
Cô cười đứng lên, đưa cho Thẩm Kiến Hoa xem thành quả của cô, “Ba, ba xem này, con nhặt được một miếng hình con hổ vá lên, như vậy liền không nhìn thấy mực nước, so với trước đó còn đẹp hơn một ít”
Nếu Thẩm Miên vừa khóc vừa nháo, sẽ làm Thẩm Kiến Hoa cảm thấy phiền lòng, nói cô vô cớ gây rối, chuyện bé xé ra to.
Thậm chí nghi ngờ có phải do Chu Tư Vũ làm hay không.
Nhưng cô một bộ dáng vừa ủy khuất lại vẫn rộng lượng, khiến cho Thẩm Kiến Hoa cảm thấy cô hiểu chuyện liền đau lòng.
Hắn nhăn mày lại, không nhịn được nói Chu Tư Vũ một câu, “Tư Vũ, sao cháu không cẩn thận như vậy?”
Quần áo này giá trị không ít tiền đâu.
Còn chưa có mặc đã bị rải mực nước lên, thực sự đáng tiếc, khó trách con gái không đi xem TV hóa ra là ở nhà vá áo.
“Cháu......”
Khác với lường trước, lý do thoái thác Chu Tư Vũ ban đầu đã chuẩn bị tốt lại một câu cũng không dùng được.
Cô tưởng giải thích, lại bị Chu Lan Phương thở phì phì đánh gãy.
“Còn không phải là một chút mực nước thôi sao? Có quan hệ gì chứ? Nên mặc sao thì cứ mặc như vậy?”
Tư Vũ nhà cô đừng nói là đổ một chút mực nước đi lên, dù có rải cả một lọ, kia cũng không có việc øì.
Đáy mắt Thẩm Miên hiện lên một tia cười giảo hoạt.
Mẹ cô có đôi khi che chở Tư Vũ như vậy, kỳ thật cũng khá tốt.
Liền tỷ như hiện tại, còn không phải là chứng thực tội danh của Chu Tư Vũ sao?
Nhìn Chu Tư Vũ một bụng tính kế không dùng được, thật sự rất hả giận.
“Mẹ, con cũng chưa nói cái gì? Sao mẹ lại che chở Tư Vũ như vậy? Em ay biến quần áo của con thành như vậy, con cũng không có trách em ấy”
“Ngươi.....” Chu Lan Phương bị nói không tiếp được lời, 'ngươi' nửa ngày cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Thẩm Kiến Hoa cảm thấy việc này là Chu Lan Phương cùng Chu Tư Vũ không đúng, nhưng Tết nhất cũng không nghĩ cãi nhau, hắn thúc giục Chu Lan Phương, “Xem hiện tại là mấy giờ rồi, mau đi nấu cơm đi!”
Vốn dĩ đã không có lý, Chu Lan Phương cũng thông minh không lại tiếp tục la lối khóc lóc.
Cô trừng mắt nhìn Thẩm Miên một cái, “Lại đây giúp ta nhóm lửa”
“Miên đang vá áo, để ta đi!”
Thẩm Kiến Hoa đi theo sau Chu Lan Phương vào phòng bếp.
Trong phòng chỉ còn dư lại Thẩm Miên cùng Chu Tư Vũ, Chu Tư Vũ tức đến sắp bốc khói.
Cục diện cô ti mỉ thiết kế, cứ như vậy tan rã.
Từ đầu tới đuôi, cô đều không có cơ hội nói chuyện.
Người bị ủy khuất, người tốt đều là Thẩm Miên.
Thẩm Miên nhìn cảm xúc của Chu Tư Vũ ở trong mắt, cô đi đến trước mặt Chu Tư Vũ, sửa lại biểu tình vừa ủy khuất lại vừa hiểu chuyện, rộng lượng trước đó, lạnh giọng cảnh cáo.
“Nếu còn có lần sau, chị sẽ nhân lúc em ngủ cắt tóc của em”