Chuong 227: Chieu cong
Chuong 227: Chieu congChuong 227: Chieu cong
Chu Lan Phương trừng mắt nhìn Thẩm Miên một cái, tức giận nói, “Ánh mắt các cô có gỉ chắc? Quần áo của nó đẹp chỗ nào? Chính là đồ rách nát mà nhà người khác không cần nữa, Lý Xuân Hoa nhặt được mang về cho nó mặc”
Vợ Trương không cao hứng bĩu môi, “Nhà cô kiếm được tiền thì cứ nói là kiếm được tiền, chúng tôi lại cũng không xin của cô, cô làm gì mà phải giấu như vậy?”
Rách nát?
Nhà ai rách nát được đẹp như vậy?
Cô tuy rằng chưa đi vào trong thành phố nhiều lần, nhưng nguyên liệu vẫn có thể phân rõ.
Nếu trong nhà Lý Xuân Hoa không có quặng, sao có thể mua cho Thẩm Miên quần áo tốt như vậy được?
Bác Lưu đi theo nói, “Quần áo dù cho không đắt, nhưng giày da thì chắc chắn không rẻ.”
Cô nghĩ thầm, Thẩm Kiến Hoa cuối cùng cũng thông suốt, biết đối xử tốt với con gái.
Thấy mọi người đều quay chung quanh Thẩm Miên, Chu Tư Vũ ghen ghét đến đỏ cả mắt, điều chỉnh thần sắc đi qua.
Cô vẻ mặt thiên chân nói, “Cô cháu nói không sai, quần áo và giày xác thật là bác Lý đưa cho nhà cháu, bác Lý nói, đây là thứ phẩm không bán được của nhà máy bạn bác Triệu”
Thứ phẩm, chính là hàng thủ công thất bại.
Tuy rằng là đồ mới, nhưng so với rách nát cũng không khác gì nhau, đều là bán không xong bị vứt bỏ.
Quần áo dù xinh đẹp cũng là đồ rách nát nhặt lại.
“Quần áo và giày tốt như vậy là đồ người khác không cần ư?”
Vợ Trương bắt đầu tin tưởng lời Chu Tư Vũ nói.
Triệu Tiên Lai không có khả năng tiêu nhiều tiền mua quần áo cho Thẩm Miên như vậy.
Nếu quần áo không cần tiền, liền nói thông.
Bác Lưu lại nói, “Quản nó có phải thứ phẩm hay không, Miên mặc đẹp là được, dù là thứ phẩm, cũng là chưa có ai mặc qua, đó chính là quần áo mới”
Vừa nghe vậy, sắc mặt Chu Lan Phương cùng Chu Tư Vũ tức khắc khó coi.
Thật là đến chỗ nào cũng có bác Lưu.
Quá nhiều chuyện.
Mọi người lại vây quanh quần áo hàn huyên một hồi, phim truyền hình Xuân Vãn bắt đầu tới thời khắc cao trào.
Bọn họ bị hấp dẫn lực chú ý, cũng không xem cô nữa. Thấy mọi người đêu không lại chú ý các cô nữa, Thẩm Miên mang theo Tiểu Thúy lặng lễ đi ra ngoài.
Mùng một tết không có việc gì làm, chỉ tùy tiện chơi, đi ra ngoài một ngày, người lớn đều sẽ không hỏi.
Hai người cũng không có địa phương nào để chơi, Thẩm Miên dẫn theo Tiểu Thúy đi đến nhà Lục Tư Viễn.
Nhìn thấy Thẩm Miên tới, còn mang theo một người, ông ngoại Lục thật cao hứng, bảo hai người ăn hạt dưa, đậu phộng.
Tiểu Thúy cùng Lục Tư Viễn không quen thuộc, có chút thẹn thùng, vẫn luôn cúi đầu cắn hạt dưa, thuận tiện nhìn ông ngoại Lục đan sọt tre.
Ông ngoại Lục không chịu ngồi yên, tuy rằng là mùng một đầu năm, cũng một hai phải đan một chút.
Lục Tư Viễn không biết Tiểu Thúy cùng Thẩm Miên quan hệ thế nào, cũng không đề cập đến sự tình mua bán.
Chỉ đề ra chuyện ông ngoại Lục đan sọt tre.
“Ông ngoại ta đan sọt tre cần một người giúp đỡ, cậu ta làm thợ xây, không có thời gian tới hỗ trợ, ngươi có người quen hay không? Giới thiệu giúp ta, một ngày 5 mao tiền”
Ông ngoại một mình đan sọt tre sản lượng thấp, hắn cũng không có thời gian giúp ông ngoại. Hiện tại giá ca sọt tre khá tốt, nếu tìm một người tới hỗ trợ, ông ngoại không cần mệt như vậy, sản lượng cũng có thể đi lên.
Ngày thường còn có người bồi ông ngoại nói chuyện.
Hắn tính một chút, vẫn là thực có lời.
“Ta nào có nhận thức.....” Thẩm Miên vừa định nói chính mình không quen biết ai, đôi mắt liền ngắm tới Tiểu Thúy đang cắn hạt dưa.
Ánh mắt cô sáng lên, hỏi, “Cô gái nhỏ mười mấy tuổi có thể chứ?”
“Cần mãn là được” Lục Tư Viễn không nghĩ đến Tiểu Thúy, thuận miệng nói một câu.
Tiểu Thúy chính là người nổi danh cần mẫn trong thôn.
Nghĩ vậy, Thẩm Miên trực tiếp hỏi Tiểu Thúy, “Tiểu Thúy, chúng tớ nói chuyện cậu đều nghe được đi? Cậu có muốn đến đây hỗ trợ làm việc không?”
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ