Chương 254: Gặp nạn 1
Chương 254: Gặp nạn 1Chương 254: Gặp nạn 1
Không đúng, Thẩm Miên không thể đánh cô, nhưng cô có thể đánh Thẩm Miên!
Dù sao Thẩm Miên cũng không biết.
Hậu tri hậu giác, Chu Tư Vũ chạy nhanh đuổi tới cửa, “Thẩm Miên chị trở về.”
Thẩm Miên tựa hồ không nghe được, bước chân không hề có ý tứ dừng lại, Chu Tư Vũ tức giận dậm chân, cũng không đuổi theo nữa.
Thẩm Miên đương nhiên nghe được Chu Tư Vũ kêu cô, dùng ngón chân ngẫm lại, cũng biết Chu Tư Vũ kêu cô không có chuyện gì tốt, ngốc tử mới đi trở về.
Lại nói, vừa rồi tát Chu Tư Vũ một cái kia thật sự đã ghiền, làm cho tay cô chấn đến tê rần.
Một cái tát này, cô đã sớm muốn đánh.
Chỉ là, Chu Tư Vũ cho cô ăn thứ này mục đích là gì?
Tổng không thể là vì làm cô chính mình đánh chính mình đi?
Chu Tư Vũ từ đâu có được thứ này?
Tuy rằng không biết đây là cái gì, nhưng từ hành vi vừa rồi của Chu Tư Vũ xem ra, hẳn là người mang tâm tư xấu mới có thể dùng một ít.
Chu Tư Vũ là một học sinh, sao sẽ có cái này? Thẩm Miên vừa di vừa cân nhắc, đầu óc đột nhiên trống rỗng, bước chân cô nháy mắt dừng lại, thân mình cũng đồng thời cứng đờ.
Chu Tư Vũ là một học sinh, xác thật không có khả năng tiếp xúc đến thứ này, cũng không có tiền mua, nhưng...... Từ Hải Dương có!
Lần trước Lục Tư Viễn đánh hắn, hắn vẫn luôn không có hành động gì, hiện tại lại đột nhiên bảo Chu Tư Vũ cho cô ăn thứ này......
Rốt cuộc đã sống hai đời, nghe qua quá nhiều, tâm phòng bị của Thẩm Miên đặc biệt mạnh, đã không phải là một cô gái nhỏ 15-16 tuổi đơn thuần.
Nghĩ vậy, sắc mặt Miên trắng nhợt, lại giương mắt vừa thấy, chính mình thế nhưng đã đi đến rừng cây nhỏ bên ngoài thôn.
Cô theo bản năng nhìn thoáng qua rừng cây, một cái liếc mắt này, thiếu chút nữa doạ cho cô mất hồn, mặt sau một cái cây tương đối thô tráng, thế nhưng lộ ra một góc áo, thực rõ ràng, có người đứng sau cây.
Còn chưa có thấy rõ người kia là ai, Thẩm Miên xoay người cất bước chạy về hướng trong thôn.
Từ Hải Dương không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên chạy trở về, mắng một tiếng, sau đó liền hô: “Con mẹ nó, còn thất thần làm gì? Đuổi theo hhanh lên”
Tiếng nói vừa dứt, sau hai cái cây khác, liền nhảy ra hai nam nhân, cùng hắn đuổi theo Thẩm Miên. Trong đó có một người nam nhân cao hơn 1 mét 8, chân dài ưu thế lớn, chạy nhanh nhất, không bao lâu liền đuổi kịp Thẩm Miên, hắn một phen nhéo mũ trên áo Thẩm Miên, trực tiếp nhấc Thẩm Miên lên.
Thẩm Miên bị lắc cổ áo sắc mặt đỏ bừng, muốn kêu cứu, nhưng yết hầu lại không phát ra âm thanh.
Cô giờ phút này thực hy vọng có một người đi ngang qua, có thể thấy một màn như vậy, cứu cô, nhưng buổi sáng chủ nhật, rất ít người ra tới, thời tiết lạnh, học sinh oa ở trong nhà ngủ nướng, người lớn không cần làm cơm sáng, cũng đều sẽ không dậy sớm.
Hơn nữa có sương mù, tâm nhìn chỉ có hơn mười mét, người nơi xa cũng không nhìn tới nơi này.
Từ Hải Dương cùng Cẩu Tử cũng đuổi tới, Cẩu Tử nổi giận mắng: “Cô gái nhỏ, chân ngắn giống như cái ghế, chạy lên lại giống con thỏ.”
Nam nhân vóc dáng cao hỏi, “Bây giờ làm gì?”
Từ Hải Dương thở hổn hển mấy tiếng thô nặng, đang nghĩ xem sao con bé này lại an tĩnh như vậy, không kêu cứu mạng, vòng đến phía trước nhìn, Thẩm Miên chân cẳng đá loạn, sắc mặt đỏ bừng, sắp tắt thở.
Hắn chạy nhanh đập cánh tay nam nhân một chút, “Mau buông tay ra, ngươi định nghẹn chết nó sao?” Nghe vậy, nam nhân sau đó mới đặt Thẩm Miên ở trên mặt đất, cô thực nhẹ, xách lên một chút áp lực đều không có, giống như con gà, cho nên hắn mới không chú ý, thế nhưng thiếu chút nữa khiến cô nghẹn chết.