Chương 266: Do khóc do cười
Chương 266: Do khóc do cườiChương 266: Do khóc do cười
Thẩm Miên có hơi chút bội phục tài ăn nói cùng năng lực quan sát của bác sĩ nhưng nói thế này cũng quá thái quá, quá khoa trương đi?
Sự tình lừa bán người là có, nhưng cũng không phải anh Hal
Anh Hạ một thân chính khí, vừa thấy liền không phải người xấu được không.
Nghe bác sĩ nói xong, hai gã cảnh sát cũng thấy được vết thương trên cổ Thẩm Miên, khi bọn họ nhìn Hạ Nam, tức khắc tràn ngập đề phòng, giống như là phòng ngừa hắn phát động công kích vậy.
Một người trong đó thậm chí trực tiếp đề ra nghi vấn, “Có mang theo chứng minh nhân dân không? Anh là người ở nơi nào? Có quan hệ gì với cô bé?”
Một người khác lại nói: “Dứt khoát trực tiếp mang về cục cảnh sát tra hỏi đi”
Người này vừa thấy liền không đơn giản, bệnh viện nhiều người, đừng để bị thương những người khác.
Dù sao ở đây cách Cục Cảnh Sát bọn họ rất gần, chỉ một con đường cái.
Thẩm Miên có chút dg khóc dở cười, đang muốn chứng minh Hạ Nam là vô tội, lại thấy hắn từ trong túi móc ra một giấy chứng nhận màu xanh lục đưa cho cảnh sát.
Hai gã cảnh sát nghi hoặc nhìn thoáng qua Hạ Nam, sau đó tiếp nhận giấy chứng nhận, vừa thấy, biểu tình tức khắc thay đổi.
Bọn họ lập tức giải thích, “Xin lỗi đồng chí, chúng tôi không biết thân phận của ngài, chỉ là xuất phát từ chức trách, cho nên mới muốn lại đây kiểm tra, để ngừa thật sự có người lừa bán phụ nữ, bé gái”
Rốt cuộc, chuyện như vậy rất là nhiều.
Nhưng, người nguyện ý báo nguy lại rất ít, thế cho nên mỗi năm có rất nhiều án kiện bị lừa bán, đều rất khó phá.
“Không có việc gì.”
Hạ Nam cất giấy chứng nhận lại túi.
Bác sĩ bị một loạt thao tác này làm cho có chút ngốc, “đồng chí cảnh sát, đây là có chuyện gì?”
Cảnh sát nói: “Là hiểu lầm, vị đồng chí này là người tốt, bác an tâm xem vết thương cho cô gái nhỏ này thì tốt rồi.”
Thân phận của Hạ Nam như vậy, bọn họ là muốn hỗ trợ bảo mật.
Lại cùng Hạ Nam chào hỏi, hai người liền rời khỏi phòng khám bệnh.
Trong phòng liền chỉ dư lại ba người, biểu tình trên mặt bác sĩ rất là xuất sắc, trong xấu hổ, lại lộ ra vài phần sợ hãi, cũng may Hạ Nam không có nhiều lời, hắn mới lại ngồi xuống làm kiểm tra chỗ bị thương cho Thẩm Miên.
Kê một ít thuốc.
Thẳng đến khi hai người ra khỏi phòng khám bệnh, trong ánh mắt bác sĩ vẫn còn lộ ra quái dị, một đôi quá kỳ quái, vừa thấy liền không thích hợp, nhưng đến cảnh sát cũng nói hắn ta là người tốt, hắn cũng không truy cứu.
Hai người trở lại trong xe, Hạ Nam đưa cho Thẩm Miên ly nước ấm uống thuốc, sau đó cô lại dùng gương trong xe bôi thuốc trên cổ, nhưng vừa nhấc cổ lên liền rất đau.
Cô kêu “ sách ' một tiếng, mày Hạ Nam hơi hơi nhướng lên, từ trong tay cô lấy thuốc mỡ qua, “Lại đây.”
Thẩm Miên: “......”
Chính mình bôi thuốc xác thật rất phiền toái, dù sao ở trong mắt Hạ Nam, cô cũng là một đứa trẻ, cho nên cô cũng không làm ra vẻ, trực tiếp đưa cổ qua.
Dược kia có hơi chút lạnh lạnh, hơn nữa trên lòng bàn tay hắn có vết chai, thời điểm bôi liền có hơi chút ngứa.
Lại nói tiếp cũng kỳ quái, hắn hiện tại cũng không ở trong bộ đội, hình như là ở trong thành phố làm buôn bán, không có làm cu li gì, cái tay này...... Thấy lông mày cô thường thường nhăn một chút, Hạ Nam còn tưởng rằng vết chai dày trên tay quát đến cô, không khỏi lại phóng nhẹ động tác một ít.
Làn da cô gái nhỏ quả nhiên so với nam nhân kiều nộn hơn, đụng vào giống như đậu phụ, lòng bàn tay đều có chút ngứa.
Thẩm Miên đang thất thần, cũng không cảm thấy thẹn thùng, chờ cô lấy lại tinh thần, Hạ Nam đã giúp cô bôi thuốc xong, đưa thuốc mỡ lại cho cô, theo sau phát động xe rời đi bệnh viện.
Trong xe không có điều hòa, ngồi lâu, cô cảm thấy có chút lạnh tay, liền bắt tay cất vào túi, lại vừa lúc sờ đến một gói thuốc nhỏ.
Ánh mắt cô chợt lóe, “anh Hạ, chúng ta có thể lại đi bệnh viện một chuyến được không?”