Chương 315: m dương quái khí
Chương 315: m dương quái khíChương 315: m dương quái khí
Hạ Nam lại mang Thẩm Miên đến một tiệm thuốc, để người ta dùng cồn tiêu độc miệng vết thương cho cô, lại dán một cái băng keo cá nhân, mới mang theo Thẩm Miên về tới chỗ Lục Tư Viễn.
Lục Tư Viễn đã sớm chờ sốt ruột, vừa thấy Thẩm Miên, không nói hai lời, đổ ập xuống chính là một trận thoá mạ.
“Ngươi đi WC rớt xuống hố sao? Đi lâu như vậy? Không phải đã nói là không được chạy loạn hay sao? Nếu không phải người khác nói cho ta WC nữ không có ngươi, ta có khi đã vọt vào tìm rồi, ngươi có biết không hả?”
Trời biết, hắn đã sốt ruột bao nhiêu, đợi nửa ngày không thấy bóng dáng Thẩm Miên, hắn liền đến WC tìm, người khác lại nói bên trong không có ai, hắn không dám chạy loạn nơi nơi, sợ Thẩm Miên trở về tìm không thấy hắn.
Nếu không đợi được cô, hắn thật muốn báo nguy.
“Ta gặp được anh Hạ, cho nên mới chậm trễ.”
Thẩm Miên điên cuồng dùng ánh mắt ám chỉ với Lục Tư Viễn, mỗi lần ở trước mặt anh Hạ, bị một đứa nhỏ quở trách, cô thật sự rất mất mặt, được không?
Cố tình cô lại không có lý, không có biện pháp phản bác. Lục Tư Viễn sau đó mới chú ý tới, Hạ Nam cũng ở đây, tầm mắt cùng tâm tư hắn tất cả đều ở trên người Thẩm Miên, thế nên đã xem nhẹ một đại nhân vật như vậy.
Nhìn thấy Thẩm Miên, trái tim lo lắng của hắn đã buông xuống, chỉ là nghẹn một bụng lửa.
Lúc này lại vừa thấy đến Hạ Nam, hỏa khí của hắn nháy mắt dập tắt, ánh mắt sáng lên, “anh Hạ?”
Ánh mắt hắn nhìn Hạ Nam, sùng bái giống như là nhìn thần tượng.
Nếu không phải bởi vì hắn là con một, ông ngoại cần hắn chiếu cố, hắn cũng muốn đi tham gia quân ngũ, đi bảo vệ quốc gia, hắn cũng có một giấc mộng núi sông.
“na”
Hạ Nam nhàn nhạt theo tiếng.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Hắn luôn luôn không thích nói lời vô nghĩa, thấy trên xe hai người đã bán xong, vì thế đưa đồ trong tay cho Thẩm Miên, “bán xong rồi, các em liền trở về sớm một chút đi”
Thẩm Miên tiếp nhận, ngoan ngoãn nói một câu, “anh Hạ hẹn gặp lại.”
Bộ dáng này, giống như là học sinh chào tạm biệt giáo viên.
Hạ Nam hơi hơi nhướng mày, hắn không quá thích cô dùng loại thái độ tôn kính này đối với hắn, nhưng nghĩ đến thái độ cô đối đãi với hắn trước đó như với người cha già, liền cảm thấy vẫn là loại này có thể tiếp thu hơn một ít.
Hạ Nam vừa đi, Lục Tư Viễn liền hầm hừ trừng mắt nhìn Thẩm Miên một cái, lại thấy túi trên tay cô, hắn kỳ quái nói: “Tiền đều ở chỗ ta, ngươi từ đâu có tiền mua?”
“Anh Hạ đưa” Thẩm Miên để đồ lên xe bò, chính mình cũng nhanh nhẹn nhảy lên, hôm nay chậm trễ không ít thời gian, đều sắp qua giờ ăn cơm.
Nghe vậy, Lục Tư Viễn cũng không biết vì sao, trong lòng đột nhiên liền có hơi chút buồn bực, anh Hạ vì sao luôn đưa đồ cho Thẩm Miên vậy?
Hắn một bên nắm xe bò quay đầu, một bên chua lòm nói: “Chúng ta hiện tại kiếm được tiền, ngươi muốn mua cái gì, chính chúng ta đi mua là được, cứ nhận đồ của anh Hạ làm gì?”
“Anh Hạ nói, đây là khen thưởng cho ta vì đã thi được hạng nhất” Thẩm Miên cũng thực bất đắc dĩ, cô cũng không phải là người ham món lợi nhỏ.
Lục Tư Viễn bĩu môi, âm dương quái khí nói: “Thi được hạng nhất thì có gì đặc biệt hơn người, còn khoe khắp nơi”
Thời tiểu học hắn thường xuyên thi được hạng nhất, cũng không đi khoe khắp nơi.
Nghe ra trong lời nói hắn có hương vị không đúng, Thẩm Miên trừng hắn một cái, “Ngươi đừng âm dương quái khí nữa.” Thấy hắn còn có chút không phục, cô lại nhắc nhở, “Ngươi lần sau ở trước mặt anh Hạ, không được rống to kêu to ta, ta không cần mặt mũi sao?”
Cô là một bác gái già, thường xuyên bị một đứa trẻ rống, sao lại thế này?
Mặt mũi biết để đi đâu?