Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt (Dịch Full)

Chương 372 - Chương 372: Chân Đi Đường Có Hơi Chút Quải

Chương 372: Chân đi đường có hơi chút quải Chương 372: Chân đi đường có hơi chút quảiChương 372: Chân đi đường có hơi chút quải

Nuôi Thẩm Miên lớn như vậy, cho cô đi học, ngoại trừ Chu Lan Phương trước kia sẽ ngẫu nhiên đánh chửi cô, Thẩm Kiến Hoa tự nhận là đối xử với Thẩm Miên cũng không tồi.

Cha mẹ nhà ai sẽ không đánh chửi con?

Trong thôn lại có mấy đứa trẻ, được đi học như cô?

Cho nên, bọn họ cũng không có gì thực xin lỗi Thẩm Miên, coi như là hắn ích kỷ một lần, về sau lại tiếp viện cho cô, Thẩm Kiến Hoa nghĩ như vậy, cảm giác áy náy trong lòng mới giảm bớt đi một ít.

Chu Lan Phương lại hoàn toàn không có áy náy trong lòng, nếu để cô làm chủ, sẽ không cho con oắt chết tiệt kia được dẫm chân một chút vào cổng trường học.

Đứa con hoang do hồ ly tỉnh sinh, còn muốn vào đại học, thật là ý nghĩ kỳ lạ.

Nhìn đi!

Sang năm liền nhờ người tìm một nam nhân gả con oắt chết tiệt kia đi, chuyện chiêu con rể tới cửa, nghĩ cũng đừng nghĩ, gia nghiệp của cô và chồng, đều để lại cho Tư Vũ, đứa con hoang kia một phân tiền cũng đừng nghĩ nhớ thương.

Nghĩ vậy, cô lại cầm thêm mấy cái đinh đưa cho Thẩm Kiến Hoa, “Đóng thêm mấy cái đi, tránh cho nó la to, kéo người tới.”

Chu Lan Phương vội vàng chỉ huy Thẩm Kiến Hoa tu sửa cửa sổ, Thẩm Miên bên này lại vừa mới ngồi trên xe đạp Lục Tư Viễn, thấy cô nhanh nhẹn ngồi trên ghế sau, lại nhớ đến cảnh tượng năm trước vừa mới chở cô, Lục Tư Viễn trào phúng.

“Hiện tại chân đã dài hơn một chút, ngồi xe thực nhanh nhẹn! Ta nhớ rõ trước kia khi ngươi ngồi xe, phải nhảy nhót vài cái mới lên được.”

Thẩm Miên trợn trắng mắt, cô trước kia không khoa trương như vậy, chỉ là phải dẫm lên bên cạnh mới có thể ngồi lên trên, biết hắn chỉ châm chọc hai câu cho đã nghiện cái miệng, cũng lười đến tranh luận cùng hắn.

“Từ ngày mai, ngươi trực tiếp đi học là được, không cần chờ ta, ba ta đã trở lại, ba muốn đón đưa ta đi học.”

“Ba ngươi uống lộn thuốc sao?” Lục Tư Viễn không nhịn được trào phúng, “Chín năm nghĩa vụ còn có hai ngày liền phải kết thúc, ba ngươi mới nhớ tới đưa đón ngươi đi học?”

“Nếu mỗi ngày ba đều đưa đón ta đi học, ai sẽ đi kiếm học phí?” Trên điểm này, Thẩm Miên cũng không có trách cứ Thẩm Kiến Hoa, người một nhà vẫn cần phải ăn cơm, đều dựa vào hắn, hắn cũng thực không dễ dàng, kiếm tiền rất vất vả.

“Việc đi học không nói, ngày thường đối với ngươi cũng không phải thật tốt đi? Ba ngươi căn bản không phải một người ba đủ tư cách, nếu ta là ngươi, ta sẽ không cho ba ngươi đón đưa, để cho ba ngươi nhìn xem, không có ba, ngươi vẫn có thể đi học, còn đi thi đại học nữa.”

“Sao ta cảm thấy, ngươi so với đương sự như ta còn phải tức giận hơn?” Thẩm Miên thực may mắn chính mình không có đang đứng ở phía trước hắn, bằng không nước miếng có thể đã phun đến trên mặt cô.

“Ngươi có lương tâm hay không?” Lục Tư Viễn rất bất mãn, “Ta là đang vì ngươi mà bất bình thay”

“Đừng dong dài lằng nhằng, giống bà già, nhớ rõ ngày mai đừng đón ta, chờ thi xong, chúng ta liền mở cửa hàng ở trong thành phố.” Nói đến đây, Thẩm Miên đột nhiên nghĩ đến điều gì, hỏi, “Ngươi đã tìm được người thích hợp để vận chuyển hàng hóa chưa?”

“Tìm được rồi” Nói lên chính sự, Lục Tư Viễn cũng không dong dài, ngữ khí nghiêm túc lên, “Người này không tồi, rất thật thành, nhưng chân có chút vấn đề, trước kia đã từng nhập ngũ, bị thương một chút, chân đi đường có hơi chút khập khiếng”

“Không ảnh hưởng đến làm việc là được.” Có lẽ vì Hạ Nam trước đây cũng là quân nhân, nên vừa nghe nói đối phương đã từng nhập ngũ, còn chưa có gặp mặt, cô cũng đã bắt đầu vừa lòng người này rồi. “Cái này không ảnh hưởng” Lục Tu Viễn thập phần khẳng định, trong giọng nói còn mang theo sùng bái, “Anh ấy ở đầu thôn ta, tên là Đại Quân, ngày thường chúng ta đều gọi anh ấy là anh Quân, lúc trước khi ngươi nói tìm người hỗ trợ vận chuyển hàng hóa, người thứ nhất mà ta nghĩ đến chính là anh ấy, chỉ là lúc ấy sợ anh ấy không đồng ý, nên ta không đề cập đến việc này”

“Thi xong mang ta đi nhận thức một chút đi!” Thẩm Miên nói.

“Được”
Bình Luận (0)
Comment