Chương 385: Ta không cái kia mệnh
Chương 385: Ta không cái kia mệnhChương 385: Ta không cái kia mệnh
Nhìn trong chén nhiều thêm hai miếng thịt, Thẩm Miên nhăn mày một chút, “Ba, con ăn sẽ tự gắp, không cần gắp cho con”
Hiện tại thời tiết oi bức, cũng không có quạt, tuy rằng buổi tối trong phòng đất còn tính là mát mẻ, nhưng ăn thịt, vẫn là thực đầu mỡ.
Cô ăn không vô.
“Kiến Hoa, ngươi cứ ăn đi, mặc kệ nó, nó có tay có chân, ăn gì chính nó không biết tự gắp sao?”
Chu Lan Phương ăn thịt mỡ, ngoài miệng tất cả đều là dầu, cô cũng không cảm thấy dầu mỡ, ăn rất ngon.
Ngày thường, một tháng cũng không được ăn món ăn mặn như vậy vài lần, thật vất vả được ăn một lần, cô chỉ cảm thấy đặc biệt ngon.
Một cân thịt lợn, Thẩm Kiến Hoa thái vừa dầy vừa to căn bản không có mấy miếng, rất nhanh đã bị ăn hết, Chu Lan Phương lại lay cơm trong chốc lát, phát hiện trên đĩa không còn thịt, sắc mặt tức khắc biến đổi.
“Giữa trưa mua nhiều thịt như vậy, sao mới ăn mấy miếng đã hết rồi?” Cô hoài nghi nhìn về phía Thẩm Miên, “Ngươi có phải nhân lúc chúng ta còn chưa có trở về ăn vụng hay không?”
Một đĩa thịt để ở trên bàn, Thẩm Miên một mình ở nhà, khẳng định đã ăn vụng, cho nên hiện tại mới ăn không vô.
“Ngươi nói hươu nói vượn cái gì đấy?” Sắc mặt Thẩm Kiến Hoa trầm xuống, “Ngươi làm mẹ, sao có thể nói đứa trẻ như vậy?”
“Một cân thịt cơ mà, mới ăn mấy miếng đã hết, không phải nó ăn, thì là ai ăn?” Chu Lan Phương nhận định Thẩm Miên ăn vụng.
Thẩm Miên cười lạnh một chút, “Một cân thịt lại không phải mười cân thịt, ba cắt miếng thịt to như vậy, một mình mẹ đã ăn hết mười miếng, còn có thể có bao nhiêu chứ?”
“Nguoi
Đứa con hoang còn dám cùng cô tranh luận, Chu Lan Phương đập đũa xuống, định mắng, lời mới ra miệng, đã bị ánh mắt Thẩm Kiến Hoa trừng trở về.
“Bớt tranh cãi không ai coi ngươi là người câm!”
Chu Lan Phương một hơi nghẹn ở ngực, không lên được không xuống được, buồn bực không thôi, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Miên một cái, cũng không còn tâm tình ăn cơm, cầm chén đổ một chút cháo cuối cùng vào trong chén Thẩm Kiến Hoa.
“Ta mệt mỏi, đi nghỉ trước một lát, đợi lát nữa ngươi giúp ta chuẩn bị nước tắm.”
Thẩm Kiến Hoa thở dài một hơi, “Miên, con đừng phản ứng mẹ con”
Thẩm Miên gật gật đầu, cô giờ phút này xác thật không có tâm tình quản Chu Lan Phương, tâm tư đều đặt ở trong chén cháo của Thẩm Kiến Hoa.
Cô không xác định chén cháo kia, có vấn đề hay không, hiện tại Chu Lan Phương cùng Thẩm Kiến Hoa đều đã uống lên, thấy hai người giống như không có gì khác thường, chẳng lẽ là cô đa tâm?
Cơm nước xong, Thẩm Miên chuẩn bị thu dọn chén đũa, lại bị Thẩm Kiến Hoa ngăn lại.
“Miên, con cùng Tư Vũ đi tắm rửa rồi ngủ sớm một chút đi, ngày mai phải dậy sớm đi thi, chén đũa để đó cho ba”
Thẩm Miên trở về phòng đọc sách, thuận tiện xếp hàng tắm rửa.
Chu Tư Vũ đợi trong chốc lát, không thấy Chu Lan Phương giống như thường ngày chuẩn bị nước tắm cho cô, đi đến trong phòng, phát hiện Chu Lan Phương đang ngủ say, cô lay một chút.
“Cô, cô.”
Chu Lan Phương ngủ khò khè, một chút phản ứng cũng không có.
Kêu Chu Lan Phương không tỉnh, cô cầm thùng nước đi bên cạnh giếng, Thẩm Kiến Hoa nghe được động tĩnh, ra tới thấy cô đang múc nước tắm, vội vàng đi ra hỗ trợ.
“Cô của cháu đâu?”
“Cô ngủ rồi.”
“Cháu đi vào trong phòng chờ đi, ta múc giúp cháu”
Thẩm Kiến Hoa ngày thường sẽ không tiến vào phòng hai người, lúc đi vào liền cảm thấy cả người không được tự nhiên, sau khi đổ thùng nước vào xong, liền chạy nhanh đi ra.
Hắn vừa đi, Chu Tư Vũ liền cố ý ở trước mặt Thẩm Miên khoe ra, “Chị, đợi chút cũng bảo dượng giúp chị múc nước tắm nha.”
“Ta không có cái mệnh kia.”
Thẩm Miên trào phúng trở về một câu.
Nếu Chu Tư Vũ muốn nhìn bộ dáng ghen ghét của cô, chú định là phải thất vọng.