Chương 402: Tiền bình phong ba 1
Chương 402: Tiền bình phong ba 1Chương 402: Tiền bình phong ba 1
“Đâu chỉ là chạy, nó còn đem cả tiên của nhà chúng ta mang đi hết”
Chu Lan Phương tức đến chụp phủi đùi.
Nếu là người đi rồi, sự tình thật ra cũng không lớn, dù sao chỉ cần xé rách mặt, không nộp học phí, đứa con hoang kia cũng không đi học được.
Nhưng hiện tại thì không, đứa con hoang kia mang đi nhiều tiền như vậy, không chỉ có học phí cao trung, ngay cả đại học cũng không phải lo.
Nghĩ vậy, Chu Lan Phương rốt cuộc không khống chế được cảm xúc trong nội tâm, giống như phát điên bắt lấy Thẩm Kiến Hoa đấm đánh một trận, “Ta đi theo ngươi nửa đời người, ngươi khen ngược, trộm đưa cho đứa con hoang kia nhiều tiền như vậy, ngươi là muốn làm gì? Ngươi nghĩ sau này tồn đủ tiền rồi, mang theo đứa con hoang kia, cùng hồ ly tỉnh sinh ra nó bỏ chạy có phải không?”
Chu Lan Phương nhận định, tiền đều là Thẩm Kiến Hoa đưa cho Thẩm Miên, bằng không, Thẩm Miên là một đứa trẻ, nơi nào sẽ có nhiều tiền như vậy?
Dù có ăn trộm, cũng không trộm được nhiều như vậy.
Nhất định là Thẩm Kiến Hoa mấy năm nay, trộm đưa cho Thẩm Miên.
Mang đứa con hoang trở về cho cô nuôi còn chưa tính, còn trộm giấu tiền, cô nơi nào còn có thể nhẫn được?
“Ngươi phát điên cái gì vậy?” Thẩm Kiến Hoa dù sao cũng là một nam nhân, sức lực khá lớn, xoay một cái đã bắt được đôi tay Chu Lan Phương, “Tiền øì? Lúc Miên đi, trộm tiền trong nhà sao?”
Chung quanh đều là người trong thôn, mọi người đều đang nhìn, Thẩm Kiến Hoa chỉ cảm thấy mặt già đều ném hết, sắc mặt đỏ lên.
“Ngươi còn giả vờ cái gì?” Chu Lan Phương bộ mặt dữ tợn trừng hắn, “Ngươi dám nói, hai bình tiên phía dưới giường Miên không phải ngươi đưa sao?”
“Gầm giường của Miên có hai bình tiền?” Vẻ mặt Thẩm Kiến Hoa kinh ngạc, “Phía dưới giường của con bé sao có tiền được? Tiên mấy năm nay ta làm việc kiếm được, lần nào trở về mà không đưa cho ngươi luôn? Nào có tiền cho con bé?”
Dù cho có đưa, cũng không có khả năng là hai bình, vợ đây là một chút đầu óc đều không có đi.
Thấy Thẩm Kiến Hoa không giống như là nói láo, Chu Lan Phương có hơi chút tin, “Hai bình kia Ít nhất cũng phải hơn một ngàn khối, ngươi nếu không cho nó, nó từ đâu mà có?”
“Hơn một ngàn khối?” Thẩm Kiến Hoa khiếp sợ, biểu tình đều vặn vẹo, “Miên nơi nào lại có nhiều tiền như vậy?”
Mọi người nghe hai người đối thoại, cũng là một trận kinh ngạc, có người nói tiếp: “Lan phương, cô nói chuyện khoa trương đi! Miên là một đứa trẻ, đi đâu kiếm được hơn một ngàn khối chứ?”
Đừng nói Thẩm Miên chỉ là một đứa trẻ, chính là toàn bộ thôn, cũng không có nhà ai có thể lấy ra một ngàn khối.
Lời này thái quá đến không thể tin.
Thẩm Kiến Hoa: “......”
Nghe được âm thanh nghi ngờ của mọi người, hắn cũng có chút hoài nghỉ lời vợ, vợ ngày thường nói chuyện liền tương đối khoa trương, có đôi khi còn thích nói dối, lần này tám phần lại phạm tật xấu.
Thấy ánh mắt này của hắn, Chu Lan Phương bị chọc tức không được, cũng mặc kệ vừa mới cùng Lý Xuân Hoa đánh nhau không lâu, lôi kéo hắn tới trước mặt Lý Xuân Hoa, “Lý Xuân Hoa, cô lúc ấy cũng thấy con oắt chết đầm kia ôm hai bình tiền có phải không?”
“Ta cái gì cũng không thấy” Lý Xuân Hoa hừ một tiếng, hai vợ chồng cũng không biết lai lịch của tiền, thuyết minh tiền không phải của bọn họ, về phần Miên từ nơi nào có tiền, chỉ cần không phải trộm cắp, cô đều không nói gì.
Gặp phải cha mẹ như vậy, Miên cũng là khổ tám đời.
“Nữ nhân chết tiệt, cô và đứa con hoang kia chính là một giuộc” Chu Lan Phương tức giận chỉ vào Lý Xuân Hoa mắng chửi, “Lúc ấy đứa con hoang ôm hai bình tiền ra tới, người mù cũng thấy được, nếu không phải cô kéo tôi, một mao tiền nó cũng đừng hòng mang đi được, tôi nói cho cô biết, nếu không tìm được tiền trở lại, tôi sẽ không để yên cho cô.”