Chương 403: Tiền bình phong ba 1
Chương 403: Tiền bình phong ba 1Chương 403: Tiền bình phong ba 1
Người trong thôn đều biết bản tính của Chu Lan Phương, thấy cô mắng chửi người như vậy, đều là một trận bất mãn.
Không cho đứa trẻ đi thi, vốn dĩ chính là Chu Lan Phương sai, lại nói Thẩm Miên mang theo rất nhiều tiền rời đi, lời này ai tin chứ?
Một đứa trẻ, từ đâu ra nhiều tiền như vậy?
Đây không phải nói ngoa sao?
“Kiến Hoa, anh mau kéo vợ trở về đi! Đừng ở chỗ này làm mất mặt nữa.”
Một lão độc thân ở trong thôn, ngày thường nói chuyện tương đối trực tiếp, hắn cũng không sợ đắc tội với ai, vẻ mặt khinh thường nhìn Thẩm Kiến Hoa.
Tìm một người vợ như vậy, còn không bằng độc thân, một nam nhân, đều mau bị vợ cưỡi đến trên đầu, thật là vô dụng.
“Tôi mất mặt gì? Anh nói ai mất mặt hả? Việc này quan hệ gì đến anh? Mấy chục tuổi đầu còn không cưới nổi vợ, dám lại đây quản chuyện nhà người khác, anh vẫn nên tự quản chính mình trước đi! Nhà anh đến đời anh đều tuyệt hậu.”
Chu Lan Phương vốn dĩ đã bực bội, lại nghe lão độc thân trong thôn nói cô mất mặt, cô trực tiếp nhảy dựng chỉ vào hắn mắng to lên. Một kẻ độc thân, cô không sợ.
“Cô là đồ chó đẻ, cô nói ai tuyệt hậu hả? Tôi đánh chết loại đàn bà xui xẻo như cô, có tin hay không?” Lão độc thân cũng bị Chu Lan Phương chọc giận, hắn là người độc thân, cũng không có mặt mũi gì, làm bộ liền phải đánh Chu Lan Phương.
“Anh đánh đi! Anh đánh đi!” Chu Lan Phương không màng Thẩm Kiến Hoa lôi kéo, nhìn về phía lão độc thân, đâm đến, “Anh có bản lĩnh thì đánh đi! Đánh tôi đi!”
Người vây xem đều là vẻ mặt xem kịch vui, không một ai chen vào nói, cũng không một ai can ngăn.
Lão độc thân cũng không dám xuống tay, hắn tuy rằng không biết xấu hổ, nhưng cũng không dám loạn đánh lộn với người khác, rốt cuộc người ta là cả gia đình, hắn chỉ có một mình.
Người đã tuổi lớn, lại độc thân, vốn dĩ đã dễ dàng bị người ngại, nếu lại đánh nhau, cuộc sống về sau càng khổ.
“Kiến Hoa, ngươi đứng đó làm gì? Kéo người về đi! Đều đã mấy chục tuổi, lại chung một thôn, bị người khác nhìn không mất mặt sao?” Lý Xuân Hoa tuy rằng cũng bực Chu Lan Phương, nhưng chồng cô là trưởng thôn, nếu hai nhà đánh nhau thật, chồng cô phải tới giúp đỡ giải quyết hậu quả, cho nên, cô không có tâm tư xem trò hay.
Về phần vừa rồi, nếu không phải Chu Lan Phương lôi kéo đánh cô, cô cũng sẽ không đánh nhau cùng Chu Lan Phương.
“Tôi ném mặt mũi của ai? Không liên quan đến sự tình của nhà các người, các người ai cũng đừng xen vào việc nhà người khác, nhà ai không có chuyện chứ? Chuyện giữa lão Lưu cùng vợ Nhị Tráng, so với tôi còn mất mặt hơn? Còn có......”
“Ngươi nói hươu nói vượn cái gì vậy?” Thẩm Kiến Hoa tức đến mặt đều tái đi.
Vợ đây là muốn đắc tội với người toàn thôn đi!
Mọi người đều biết sự tình lão Lưu cùng vợ Nhị Tráng, nhưng không ai ngốc đến mức hô lên.
“Ta nơi nào nói bậy, việc này ngươi không phải cũng biết sao?” Chu Lan Phương đang nổi nóng mặc kệ hết thảy, nhảy nhót kêu loạn xạ, “Lúc trước ngươi không phải ở cửa thôn, nhìn thấy hai người họ ôm hôn nhau sao?”
Thẩm Kiến Hoa thiếu chút nữa tức chết, sắc mặt vừa xanh vừa đỏ, giống như là bị lột sạch quần áo, đứng ở trước mọi người, dứt khoát che miệng cô lại, cũng mặc kệ xe đạp, kéo người đi về nhà.
Mãi cho đến khi vào trong nhà, hắn mới buông Chu Lan Phương ra, Chu Lan Phương bị kéo một đường, về đến nhà nhìn thấy ván cửa bị phá, càng thêm tức giận, không lựa lời liền mắng lên.
“Thẩm Kiến Hoa, ngươi có phải nam nhân hay không? Người ta muốn đánh vợ ngươi, ngươi không hỗ trợ, còn kéo ta trở về, ta theo ngươi thật là khốn khổ khốn nạn, nếu không phải nhà ngươi nghèo, ta cũng sẽ không bị làm cho ngay cả đứa trẻ cũng không sinh được, hiện tại đã một phen tuổi, còn phải đi theo ngươi chịu uất ức”