Chuong 566: Ban kim vong tay
Chuong 566: Ban kim vong tayChuong 566: Ban kim vong tay
Lý Thơ Bình ngày thường mua đồ ăn, cũng đều là đi trong tiệm mua, hai người thường xuyên gặp mặt, cho nên Tiểu Thúy và Lý Thơ Bình cũng rất quen thuộc.
“Chị gái nhận của Miên? Vậy nên đi chào hỏi một cái, nói không chừng cô ấy cũng đã nhìn thấy chúng ta, chúng ta không thể làm bộ không nhìn thấy, sau này người ta sẽ cho rằng chúng ta không lễ phép.” Tư tưởng của người nhà quê mộc mạc, cảm thấy nửa đường gặp được nên chào hỏi, đây là lễ phép cơ bản nhất.
Tiểu Thúy vốn đang do dự, vừa nghe mẹ cô nói như vậy, lập tức liền quyết định đi vào lên tiếng chào rồi mới đi, kết quả liền nhìn thấy Lý Thơ Bình từ trong túi xách móc ra một cái vòng tay vàng đưa cho nhân viên cửa hàng, nhìn dáng vẻ, hình như là tính toán bán đi.
Sinh ý của Lý Càng không tồi, gia đình nhà mẹ đẻ của Lý Thơ Bình lại tốt, vì sao sẽ đi bán vòng tay?
Tuy rằng không hiểu ý tưởng của Lý Thơ Bình, nhưng Tiểu Thúy cũng biết, trong tình huống bình thường, đều sẽ không đi bán trang sức vàng, cô cảm thấy nơi này khả năng có chuyện gì mà cô không biết.
Vạn nhất Lý Thơ Bình không muốn để cho người khác biết, cô hiện tại đi vào, không khí chẳng phải là sẽ thực xấu hổ sao?
“Tiểu Thúy, sao con không đi vào?” Thấy cô đứng bất động, bác Lưu thúc giục một tiếng.
“Mẹ, chúng ta không đi vào, đi về trước đi! Con sợ trong tiệm lo liệu không hết quá nhiều việc” Hướng tới trong tiệm nhìn thoáng qua, vẻ mặt của Lý Thơ Bình không tha nhìn chằm chằm vòng tay vàng, Tiểu Thúy càng thêm xác định, nơi này nhất định có việc.
Sợ bị Lý Thơ Bình phát hiện sẽ xấu hổ, cô lôi kéo bác Lưu vội vàng rời đi.
Trở lại trong tiệm, Tiểu Thúy liền kéo Thẩm Miên đến một bên, kể lại chuyện gặp được Lý Thơ Bình, “Miên, tớ cũng không xác định, chị ấy rốt cuộc có phải muốn bán vòng tay vàng hay không, nhưng tớ cảm thấy cảnh tượng kia, thật sự giống như là bán vòng tay vàng.”
Sợ hết thảy chỉ là một hồi hiểu lầm, Tiểu Thúy cũng không dám nói quá khẳng định.
Thẩm Miên chậm rãi nhăn mày, tuy rằng không có tận mắt nhìn thấy, nhưng cô trên cơ bản có thể xác định, Lý Thơ Bình chính là đang bán vòng tay vàng.
Uông Đông Thành dạy học, tiền lương một tháng cũng không cao, căn bản không đủ cho hắn tiêu xài phung phí như vậy, huống chỉ còn muốn trợ cấp mẹ Uông? Lý Càng tuy rằng sẽ cho Lý Thơ Bình tiền, nhưng Lý Thơ Bình không phải mỗi lần đều nhận lay hơn nữa, Lý Càng khang định cũng không thể tưởng được, tiêu phí nhà bọn họ sẽ cao như vậy.
Lý Thơ Bình nhất định là không có tiền dùng, bị Uông Đông Thành buộc bán vòng tay vàng.
Đều là sự tình Lý gia, Thẩm Miên không có tiện nói rõ cùng Tiểu Thúy, chỉ có thể dặn dò, “Tiểu Thúy, hôm nay cậu làm rất đúng, về sau thấy chị Thơ Bình, cũng không cần nhắc tới chuyện hôm nay đã gặp được chị ấy, coi như việc này chưa từng phát sinh qua”
sỪ”
Tiểu Thúy gật đầu, nghĩ thầm, còn may cô cẩn thận, chưa tiến vào chào hỏi Lý Thơ Bình.
Biết Tiểu Thúy cũng không phải người lắm mồm, Thẩm Miên cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, cô tin tưởng Tiểu Thúy sẽ giữ việc này ở trong bụng.
“Nói cái gì thế? Thần thần bí bí còn tránh cả ta?” Lục Tư Viễn thấy hai người nói xong, vẻ mặt bất mãn đi đến bên cạnh Thẩm Miên truy vấn.
“Chuyện giang hồ, ngươi bớt hỏi thăm đi” Thẩm Miên trừng hắn một cái.
“....” Lục Tư Viễn không phục 'phi' một tiếng, học ngữ khí của Thẩm Miên, bộ dáng đáng đánh đòn lặp lại một lần, “Chuyện giang hồ, ngươi bớt hỏi thăm đi”
Nói xong, làm một cái mặt quỷ, lầm bầm lầu bầu nói thầm, “Đứa trẻ mới lớn, thật coi chính mình là người trưởng thành chắc”
Bác Lưu nhìn bộ dáng Lục Tư Viễn, không khỏi cười vài tiếng, đứa nhỏ này thoạt nhìn có hơi chút nghịch ngợm, nhưng vừa thấy chính là đứa trẻ thiện lương, người không xấu, nghe Tiểu Thúy nói, đối xử với Miên cũng rất tốt.
Hai người từ sơ trung đã nhận thức, cũng coi như là thanh mai trúc mã, nếu về sau yêu nhau, thật đúng là không kém.