Chương 569: Hóa ra là tưởng phương tiện cọ cơm
Chương 569: Hóa ra là tưởng phương tiện cọ cơmChương 569: Hóa ra là tưởng phương tiện cọ cơm
“Là người xa lạ.”
Thẩm Miên tùy tiện tìm một cái cớ có lệ cho qua đi.
Tiểu Thúy không nghi ngờ gì, hai người rất nhanh đã nấu xong mấy món thức ăn, Thẩm Miên đi gõ cửa phòng Hạ Nam một chút, muốn gọi hắn cùng sang ăn cơm chiều, nhưng hắn không ở nhà.
“Khó trách anh Hạ lại để ngươi ở đối diện anh ấy, hóa ra là muốn tiện ăn ké cơm.” Nghĩ đến Hạ Nam mỗi ngày đều có thể lại đây ăn cơm, bụng Lục Tư Viễn đều chua đến nổi bọt.
“Anh Hạ đắc tội ngươi khi nào vậy? Gần đây cứ nhắc tới anh Hạ, ngươi liền âm không âm dương không dương là làm sao vậy?” Thẩm Miên trừng mắt nhìn Lục Tư Viễn một cái, tên này hiện tại mỗi lần nhắc tới anh Hạ, đều là âm dương quái khí, thực sự kỳ quái.
Chẳng lễ nam sinh thời kỳ vỡ giọng, âm dương không điều hòa sao?
“Ta chỉ thuận miệng nói một câu, ngươi bảo hộ khẩn như vậy làm gì? Sợ người khác không biết ngươi thích anh Hạ nhiều như thế nào sao.” trong lòng Lục Tư Viễn càng chua, giống như uống dấm ủ lâu năm, thở phì phì ngồi vào trên ghế, cầm lấy đũa Và cơm vào trong miệng. “Bác Lưu còn chưa có ăn đâu, ngươi có lễ phép hay không?” Thẩm Miên lấy chiếc đũa gõ hắn một chút, trong lòng Lục Tư Viễn không chỉ chua, còn Ủy khuất lên.
Han so ra kém anh Hạ, hiện tại kém cả bác Lưu.
Hắn ở chỗ này của Thẩm Miên, chính là một con chó hoang, một chút cũng không được sủng ái.
“Không có việc gì, cũng không có người ngoài.”
Bác Lưu là người từng trải, ánh mắt cô đảo qua lại trên người hai người, liền hiểu chuyện trong đó, Lục Tư Viễn rõ ràng có ý với Miên, nhưng Miên còn nhỏ, giống như đối với chuyện tình cảm còn chưa có thông suốt, không biết tâm tư của thằng bé, hai đứa trẻ đều không tôi, cũng coi như là thanh mai trúc mã, nếu thật ở bên nhau, giống như cũng rất tốt.
“Bác gái, vẫn là bác thương cháu” Lục Tư Viễn hướng về phía Thẩm Miên hừ một tiếng.
Thẩm Miên trợn trắng mắt, tiếp đón Tiểu Thúy cũng ngồi xuống ăn cơm.
Bác Lưu nhìn một bàn đồ ăn sắc hương vị đều đầy đủ, cũng không biết nên gắp món nào trước, “Miên! Lần sau cháu ngàn vạn lần đừng nấu nhiều đồ ăn như vậy cho bác, xài hết bao nhiêu tiền chứ? Khi ăn tết tiếp khách, người ta cũng không đành lòng chiêu đãi như vậy nha!”
Đều là người nhà quê, điều kiện trong nhà mọi người đều giống nhau, những việc này, đều là trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, cho nên, trên cơ bản không ai tới nhà người khác mà ăn hết món mặn trên bàn nhà người ta, đại đa số đều tìm cớ, nói chính mình không thích ăn.
Trên thực tế, có thể không thích ăn sao?
Quanh năm suốt tháng không thấy được vài lần nước luộc, nhìn thấy thịt, đều phải chảy nước miếng.
Bác Lưu theo thói quen ngày thường, cũng không ăn món mặn trên bàn, vẫn luôn chọn thức ăn chay để ăn, Thẩm Miên cùng Tiểu Thúy rõ ràng đã nhìn ra.
“Bác, hiện tại sinh ý trong tiệm cũng không tệ lắm, một tháng thu vào cũng tốt, bác đừng nghĩ cháu kiếm tiền không dễ dàng, liền không bỏ được ăn, đồ ăn làm ra tới, đều phải ăn hết trong ngày, không ăn hết tới ngày mai sẽ bị hỏng, liền không thể ăn nữa, phải đổ đi” Biết bác Lưu sợ lãng phí, Thẩm Miên cố ý nói như vậy, để cô ăn nhiều một chút.
“Ăn không hết sẽ đổ đi? Vậy quá lãng phí!”
Bác Lưu nghe liền đau thịt, đồ ăn tốt như vậy, cô sống vài thập niên cũng chưa ăn qua, nếu đổ đi, buổi tối hôm nay cô cũng không ngủ được.