Chương 570: Là Hạ Nam sao?
Chương 570: Là Hạ Nam sao?Chương 570: Là Hạ Nam sao?
“Cho nên! Vì không lãng phí, bác phải ăn nhiều một chút, đừng khách khí” Thẩm Miên gắp một miếng thịt to cho bác Lưu.
Bác Lưu nghe nói ăn không hết phải đổ di lập tức nghĩ là thật, sợ Thẩm Miên đổ đi.
Thấy mẹ bắt đầu ăn từng ngụm từng ngụm, Tiểu Thúy cảm kích nhìn về phía Thẩm Miên.
Cơm nước xong, bác Lưu một hai phải hỗ trợ thu dọn, Thẩm Miên ngăn không được, chỉ có thể nhìn Tiểu Thúy và cô cùng nhau thu dọn, Lục Tư Viễn trở về trường học, hắn vừa mới đi trong chốc lát, chuông cửa liền vang lên, tưởng Lục Tư Viễn quay lại, cô kéo cửa phòng ra, “Ngươi lại trở về làm øì? Nếu muộn trường học sẽ...... anh Hạ?”
“Em nghĩ là ai?” Hạ Nam nhướng mày hỏi.
Nghĩ đến thái độ vừa rồi của chính mình, Thẩm Miên có chút quẫn bách, “Em còn tưởng rằng là Tư Viễn, hắn vừa mới đi không bao lâu”
Đỉnh mày Hạ Nam hơi hơi nhíu một chút, tên này gần đây tới có chút thường xuyên, tối muộn vẫn còn chạy đến nơi này.
“Là Hạ Nam sao?” Bác Lưu từ phòng bếp ra tới, nhìn thấy bóng người đứng ở cửa, không khỏi thử thăm do hỏi một câu.
Tiểu Thúy đã nói cho cô, Hạ Nam ở trong thành phố rất chiếu cố các cô, chỉ là thời gian chạm mặt tương đối ít, bác Lưu có chút không dám nhận, sợ nhận sai người.
Hạ Nam nhìn về phía bác Lưu, Tiểu Thúy sợ Hạ Nam không quen biết bác Lưu, không khí sẽ xấu hổ, chạy nhanh giới thiệu, “anh Hạ, đây là mẹ em.”
Thẩm Miên cũng đi theo nói, “anh Hạ, bác ấy là hàng xóm nhà em, nhìn em lớn lên, đối với em rất tốt, lần này cũng là vì chuyện của em mới tới trong thành phố.”
“Bác” Hạ Nam nhàn nhạt kêu một tiếng, nhấc chân đi vào phòng, “Đã phát sinh chuyện gì?”
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Thẩm Miên vội vàng đóng cửa lại, đi theo phía sau hắn, tiếp đón mọi người đều ngồi xuống nói chuyện.
“Việc này nói ra thì rất dài.” bác Lưu đã gặp qua Hạ Nam vài lần, hai người tuy chưa từng nói chuyện, nhưng cô biết Hạ Nam quan hệ tốt với nhà trưởng thôn, hơn nữa nghe nói Hạ Nam rất chiếu cố hai đứa trẻ, cũng liền không coi hắn như người ngoài, “Tư Vũ gọi điện thoại trở về, nói sự tình Miên ở cao trung ba, hôm nay bác lại đây, chính là muốn bảo Miên chú ý một ít, cháu chắc không biết, ba mẹ Miên thực hồ đồ, Miên bị buộc đến không có biện pháp, mới một mình ở trong thành phố sinh hoạt”
Bác Lưu không biết Hạ Nam biết khá nhiều sự tình của Thẩm Miên, cô lo lắng Hạ Nam cho rằng Thẩm Miên là đứa trẻ phản nghịch mới không trở về nhà.
Rốt cuộc, một cô gái nhỏ mười mấy tuổi, một mình ở trong thành phố, nhà cũng không trở về, xác thật dễ bị người ta hiểu lầm.
Tuổi cô lớn, suy xét sự tình cũng tương đối chu đáo.
Hạ Nam nhíu mày, hai vợ chồng Thẩm Kiến Hoa là cái dạng người gì, hắn đã được kiến thức, Miên hiện tại không trọ ở trường, căn bản không có biện pháp tránh né bọn họ, mà tiếp tục tránh né, cũng không phải kế lâu dài, nếu nháo lên ở cửa trường, sẽ kinh động giáo viên cùng hiệu trưởng.
Cần phải có một biện pháp trị tận gốc, làm cho bọn họ hết hy vọng.
“Anh Hạ, anh không cần lo lắng, nơi này không phải Triệu gia thôn, bọn họ không có biện pháp làm gì em.” Đây là sự tình của chính cô, tổng không thể luôn phiền toái anh Hạ, anh Hạ là đại nhân vật, mỗi ngày bận rộn như vậy, cô sao không biết xấu hổ lãng phí thời gian của anh ấy?
Bác Lưu nghe được lời này, không khỏi có chút sốt ruột, cô vừa rồi nói như vậy chính là muốn Hạ Nam giúp Miên một chút, Miên là một cô gái nhỏ, sao chống nổi Chu Lan Phương?
Nhưng sao Miên không hiểu chứ?
Thẩm Miên biết tâm tư của bác Lưu, vì thế cho bác Lưu một ánh mắt an ủi, hiện tại không phải kiếp trước, ba mẹ muốn đắn đo cô, cũng phải xem cô có nguyện ý hay không.