Chương 714: Còn hẳn là có khác sao?
Chương 714: Còn hẳn là có khác sao?Chương 714: Còn hẳn là có khác sao?
“Muốn đi ra ngoài sao?” Nhìn năm người chỉnh chỉnh tê tê đứng ở cửa, Hạ Nam mở cửa xe bước xuống.
Nhìn đầu sỏ gây tội làm chính mình mất ngủ trước mắt, nỗi lòng Thẩm Miên đã bình tĩnh trở lại, nhiều người ở đây như vậy, cô cũng không khẩn trương.
“Chúng em tính toán đi ra ngoài ăn cơm, anh Hạ, anh cũng chưa ăn cơm đi? Có đi ăn cùng với chúng em một chút không?”
Vốn dĩ chỉ là một câu hỏi lễ phép, không nghĩ tới ánh mắt Hạ Nam lại đảo qua trên người Đỗ Hiểu Huy, gật đầu nói: “Ừ, các em chờ một chút, anh đi đỗ xe”
Không nghĩ tới Hạ Nam thật sự sẽ đáp ứng cùng bọn họ đi ăn cơm, mấy người đều sửng sốt một chút.
Chờ khi bọn họ lấy lại tinh thần, Hạ Nam đã đi tới, khóe miệng Thẩm Miên run rẩy một chút, căng da đầu mang theo hắn cùng đi ăn cơm.
Ban đầu, không khí vẫn luôn thực tốt, sau khi Hạ Nam tới, không khí mạc danh có chút xấu hổ, mấy người đều không lên tiếng, vì hòa hoãn không khí một chút, Thẩm Miên hỏi.
“Chúng ta đi tiệm cơm nào?” “Nơi nào cũng được.”
Ngoại trừ Hạ Nam, bốn người trăm miệng một lời.
Thẩm Miên: “......”
Cô nhìn về phía Hạ Nam, “Anh Hạ, anh cảm thấy tiệm cơm nào ăn được?”
Hạ Nam giương mắt đảo qua một vòng, “Tiệm cơm phía trước này đi!”
Vì thế, mấy người liền đi đến tiệm cơm ở phía trước, sáu người gọi một bàn đồ ăn, mọi người ai cũng không nhiều lời, chỉ cúi đầu ăn cơm, Thẩm Miên bị không khí này chỉnh cho thực vô ngữ, ăn uống cũng không phải rất tốt.
Cơm nước xong, Đỗ Hiểu Huy liền cùng Đại Quân trở về trong thôn.
Trương Thiến cũng trở về nhà.
Thẩm Miên và Tiểu Thúy cùng Hạ Nam trở về chỗ ở.
Dọc theo đường đi, ai cũng không nhiều lời vô nghĩa, tới trên lầu, Thẩm Miên làm bộ thực bình thường, giống như mọi ngày nói với Hạ Nam: “Anh Hạ ngủ ngon”
Hạ Nam nhàn nhạt nhìn cô một cái, “Em cùng anh lại đây một chút”
Thẩm Miên sửng sốt, trong lúc do dự, Tiểu Thúy đã mở cửa đi vào.
Không có biện pháp, cô căng da đầu đi theo phía sau Hạ Nam vào phòng, cũng không biết có phải ảo giác hay không, cô tổng cảm thấy, hai ngày này anh Hạ quái quái, không quá giống như bình thường.
Nhưng cụ thể nơi nào không giống, cô cũng không nói lên được.
Tới phòng khách, ánh mắt Hạ Nam liên vẫn luôn dừng ở trên người cô, Thẩm Miên cúi đầu đứng, chỉ cảm thấy áp lực đặc biệt lớn.
Vì đánh vỡ loại không khí này, cô chủ động tìm đề tài, “Anh Hạ, Trình tiểu thư và anh Nguyễn đâu?”
“Bọn họ đi về thủ đô rồi” Hạ Nam nói.
“Nga!” Thẩm Miên gật gật đầu, sau đó thuận thế hỏi, “Anh Hạ, anh kêu em lại đây, là có chuyện gì sao?”
Gần như là trong nháy mắt giọng nói của cô rơi xuống, Hạ Nam liền trả lời một chữ.
“Có”
Thẩm Miên ngẩng đầu nhìn hắn, một bộ dáng chăm chú lắng nghe.
Đôi mắt cô lượng lượng, giống như ngôi sao sáng nhất, trực tiếp lọt vào tim hắn, ánh mắt hắn càng thêm thâm trầm.
“Miên, em cảm thấy con người của anh thế nào?”
Thẩm Miên bị hắn hỏi có chút không thể hiểu được, cô chớp chớp mắt, đúng sự thật nói: “Anh Hạ, anh là người rất tốt, đối với em cũng tốt, em không biết anh ở trong mắt người khác là dạng người gì, nhưng ở trong mắt em, anh chính là người đối xử với em tốt nhất.”
“Chỉ như vậy?” Hạ Nam nhíu mày lại, tựa hồ đối với câu trả lời của cô có chút bất mãn.
“Còn có gì khác sao?” Thẩm Miên có chút mông lung.
Hạ Nam nhấp môi một chút, nhìn bộ dáng mờ mịt của cô, hắn luôn luôn sam rền gió cuốn, đột nhiên có chút không biết mở miệng như thế nào.
“Anh Hạ, anh có cái gì, cứ nói thẳng đi! Anh như vậy em cứ cảm thấy quái quái” Dù sao lời cũng đã nói đến đây, Thẩm Miên cũng không tính toán trốn tránh.