Chương 767: Xin cơm ông lão 1
Chương 767: Xin cơm ông lão 1Chương 767: Xin cơm ông lão 1
Xin cơm?
Còn là tới cửa xin cơm?
Dương Tiểu Tế và Thẩm Miên đều là vẻ mặt kỳ quái nhìn chằm chằm ông lão, quần áo trên người ông tuy rằng tất cả đều là mụn vá, thoạt nhìn giống như thực nghèo khổ, nhưng lại thập phần sạch sẽ, dáng người cũng thẳng, dù chống gậy gỗ, nhưng thoạt nhìn, dáng người so với gậy gỗ còn cứng hơn, tướng mạo rất hài hòa.
“Ông à, chúng cháu còn chưa có nấu cơm, nếu không ông ăn chút dưa hấu trước đi? Dưa hấu này rất ngọt” Dương Tiểu Tế cũng là một cô gái tốt bụng, vừa thấy ông lão ăn mặc rách nát, thoạt nhìn đáng thương, lập tức liền mời người ta tiến vào ăn dưa hấu.
Ông lão không lập tức tiến vào, mà nhìn về phía Thẩm Miên, tựa hồ sợ Thẩm Miên không cho ông tiến vào.
Nhìn ra ý của ông, Thẩm Miên cười nói: “Ông à, ông vào đi!”
“Tốt quá, cảm ơn các cháu, các cháu thật là người tốt.”
Ông lão chống gậy gỗ chậm rãi đi đến, Thẩm Miên đỡ ông ngồi xuống ghế đá, ông lão cầm lấy dưa hấu cắn một ngụm, gật đầu liên tục, “Thật ngọt” Hai miếng dưa hấu còn dư lại, ông ăn sạch sẽ không chút dư thừa, ngay cả cùi trắng dưa hấu cũng đều gặm sạch sẽ.
Dương Tiểu Tế cảm thấy ông lão này hẳn là thật sự rất đói, bằng không cũng không đến mức ăn cả cùi trắng dưa hấu.
“Ông à, trong phòng chúng cháu vẫn còn dưa hấu, nếu ông thích ăn, cháu đi bổ nốt quả kia cho ông nhé”
“Không cần, không cần” Ông lão vội vàng xua tay, “Ông đã lớn đến tuổi này rồi, ăn nhiều dưa hấu không tốt, ông từ đêm qua đến bây giờ cũng chưa ăn cơm, các cháu nếu có cơm thừa canh cặn, xin thương xót cho ông ăn một chút!”
Dương Tiểu Tế vẻ mặt khó xử, “Ông ơi, không phải chúng cháu không cho, mà chúng cháu thật sự không có, bữa sáng đều đã bị chúng cháu ăn hết rồi”
“Như vậy sao?” Đáy mắt ông lão hiện lên một tia thất vọng, đứng dậy, “Vậy ông đi nhà khác xin thử xemI”
“Từ từ.” Thẩm Miên vội vàng gọi ông lại, “Ông ơi, đã là giữa trưa, chúng cháu vừa lúc cũng muốn nấu cơm ăn, nếu không, ông ngồi đây trong chốc lát, cháu hiện tại liên đi nấu cơm.”
Niên đại này, có rất nhiều người già không có con cái không làm được việc nặng, liền đi ra ngoài xin ăn. Nếu ông lão này chỉ cần tiên, Thẩm Miên khả năng sẽ cảm thấy đây là người làm nghề ăn xin, nhưng ông ấy lại chỉ cần miếng cơm để ăn, vậy hẳn là thật sự khó khăn, Thẩm Miên không phải người có trái tim thánh mẫu, nhưng cũng không keo kiệt một bữa cơm.
Huống hồ, gương mặt ông lão hiền từ không giống người xấu, hơn nữa quần áo mặc rất sạch sẽ, trên người còn không có mùi lạ, hẳn cũng là một người chăm chỉ, biết để ý.
Một người nghèo túng đến mức phải đi xin cơm, lại vẫn còn sạch sẽ, khẳng định không phải người lười biếng thành tánh.
“Được được được, cảm ơn các cháu! Cô gái nhỏ.” Ông lão tựa hồ thực cảm động, đáy mắt nhấp nhoáng nước mắt.
“Ông à, ông mau ngồi xuống đi, không cần cảm tạ, Miên vẫn luôn là người rất tốt” Dương Tiểu Tế chạy nhanh đỡ ông ngồi xuống.
“Tiểu Tế, cậu ở đây nói chuyện với ông nhé, tớ đi nấu cơm” Thẩm Miên cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, rửa sạch tay ở chiếc giếng bên cạnh, liên đi vào phòng bếp.
“Cô gái nhỏ kia tên là Miên sao?” Ông lão chỉ vào phương hướng phòng bếp, nói chuyện với Dương Tiểu Tế.
“Vâng” Dương Tiểu Tế gật đầu, “Cậu ấy không hay nói chuyện như cháu, nhưng tính tình lại giống cháu, ông xem, cậu ấy vừa nghe nói ông còn chưa có ăn cơm, lập tức liền đi nấu cơm, ông, ông không biết đâu, Miên nấu cơm ăn rất ngon, cháu nấu cơm cũng không ngon như cậu ấy đâu, ông đến nhà chúng cháu thật là có phúc khí”
Ông lão: “......”
Ông đều đã rơi xuống nông nỗi phải đi xin cơm, còn có phúc khí sao?
Cô bé này đầu óc chỉ sợ không phải thực sáng sủa.