Chương 865: Ngươi làm gì nhìn chằm chằm vào ta xem?
Chương 865: Ngươi làm gì nhìn chằm chằm vào ta xem?Chương 865: Ngươi làm gì nhìn chằm chằm vào ta xem?
“Nếu Miên Nhi thích Tiểu Nam, mà Tiểu Nam đúng lúc cũng thích Miên Nhi thì sao?” Nguyễn Dễ Khiêm hỏi.
Nguyễn Linh Ngọc kỳ quái nhìn chằm chằm hắn, “Dễ Khiêm, con hôm nay sao cứ quái quái vậy, con rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Hai người nói nửa ngày, Nguyễn Linh Ngọc vẫn luôn không rõ, Nguyễn Dễ Khiêm vì sao đột nhiên vẫn luôn rối rắm vấn đề này.
“Mẹ, con chỉ là định nói cho mẹ, đừng chiều hư Hi Ninh, cũng là muốn nhắc nhở mẹ một chút, sau này tìm được Miên Nhi, mẹ đừng chỉ lo cảm thụ của Hi Ninh mà ủy khuất Miên Nhi”
“Miên Nhi mất tích nhiều năm như vậy, khẳng định đã phải chịu không ít khổ, về sau tìm được trở về, mẹ đau đều không kịp, sao sẽ ủy khuất con bé được?” Nguyễn Linh Ngọc cảm thấy sự lo lắng của con trai căn bản là không cần thiết.
Miên Nhi là cô mười tháng mang thai, một miếng thịt từ trên người rơi xuống, không ai so với cô càng đau Miên Nhi hơn.
Nguyễn Dễ Khiêm hít sâu một hơi, “Như vậy là tốt, con đi ra ngoài trước.”
Nói xong, hắn xoay người đi ra ngoài. Nguyễn Linh Ngọc nhìn bóng dáng hắn, trong lòng lại ngũ vị tạp trần lên, cô trở về phòng, lấy ảnh chụp của con gái ra ngắm, mấy năm nay, mỗi khi cô nhớ con gái, đều nhìn ảnh, đã thành thói quen.
Tuy rằng mặt ngoài cô thoạt nhìn vẫn luôn thực kiên cường, tựa hồ trải qua những ngày sống rất an nhàn, nhưng chỉ có chính cô biết, trong lòng có bao nhiêu khổ sở.
Sau khi Miên Nhi bị mất tích, cô hận chồng, quan hệ giữa hai người cũng gay gắt, con trai tuy rằng trên mặt thoạt nhìn thực không tồi, trên thực tế căn bản không thân cận với cô.
Mấy năm nay, nếu không phải dựa vào tín niệm tìm con gái cô đã sớm không chống đỡ nổi nữa.
Về phần Trình Hi Ninh, đó là bởi vì bên người không có con gái, không có chồng, con trai lại bận sự nghiệp, cô mới dần dần chuyển yêu thương qua.
Nghĩ nghĩ, Nguyễn Linh Ngọc khóc lên, một giọt nước mắt rơi ở trên ảnh chụp, cô khẩn trương chà lau, xoa xoa, cô đột nhiên cứng đờ.
Cô thế nhưng trong nháy mắt cảm thấy, Miên Nhi và Thẩm Miên lớn lên có chút giống nhau, cô bị suy nghĩ này làm cho hoảng sợ, lại nhìn kỹ lại, lại thấy giống như cũng không giống.
Đột nhiên bị suy nghĩ này làm cho có chút loạn, cô cũng không còn tâm tư xem ảnh chụp, chạy nhanh cất ảnh chụp vào trong ngăn kéo. Bên này.
Nguyễn Dễ Khiêm đi vào Trình gia, Trình Hi Ninh đang ở trong nhà khóc sướt mướt, mẹ Trình ở một bên an ủi, ba Trình lại xụ mặt không hé răng.
Nhìn thấy Nguyễn Dễ Khiêm đến, hắn nói: “Đừng khóc nữa, Dễ Khiêm đã tới, để cho cậu ấy đưa con đi đi!”
Loại chuyện này, hắn và mẹ Trình tự nhiên không muốn ra mặt, nếu bị người khác nhận ra, con đường làm quan của hắn sẽ bị hủy.
Trình Hi Ninh tuy rằng không tình nguyện, nhưng cũng biết hiện tại căn bản cô không làm chủ được, vì thế đi theo Nguyễn Dễ Khiêm ra cửa, trực tiếp ngồi lên xe.
Trên đường, Nguyễn Dễ Khiêm vẫn luôn không hé răng, Trình Hi Ninh có chút giận Nguyễn Dễ Khiêm không giúp cô, cũng ngạnh cổ không lên tiếng.
Tới trung tâm thương mại, hai người đi thẳng tới cửa hàng mà Thẩm Miên đã mua quần áo, trong tiệm có vài người đang đi dạo, Trình Hi Ninh cảm thấy trong tiệm có người, nếu thừa nhận rất mất mặt, cô nhắm miệng không hé răng.
Nhân viên cửa hàng lại chú ý tới cô, cảm thấy cô có chút quen mắt, cẩn thận nhớ lại, mới nhận ra cô chính là người ngày hôm qua tới sau đó bỏ đi, dựa theo cách nói của Thẩm Miên, người này là ăn trộm. Sợ cô tay chân không sạch sẽ, nhân viên cửa hàng theo bản năng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô.
Trình Hi Ninh bị nhìn liền nổi nóng, “Cô làm gì mà nhìn chằm chằm vào tôi như vậy hả?”
Rốt cuộc không có chứng cứ, nhân viên cửa hàng cũng không dám nói cô ăn trộm, chỉ có thể nói: “Xin chào tiểu thư, tôi thấy cô vẫn luôn đứng bất động, cũng không xem quần áo, muốn hỏi một chút, cô có coi trọng bộ quần áo nào không?”