Chương 866: Ta còn có thể trộm các ngươi quần áo không thành?
Chương 866: Ta còn có thể trộm các ngươi quần áo không thành?Chương 866: Ta còn có thể trộm các ngươi quần áo không thành?
“Quần áo xấu như vậy, ai thèm xem?” Trình Hi Ninh phát tác mọi khó chịu ở trong nhà lên trên người nhân viên cửa hàng.
Nhân viên cửa hàng: “.....”
Các nhân viên khác đang ở trong tiệm cũng đều kỳ quái quay ra nhìn cô, có người nhỏ giọng nói: “Chướng mắt còn đứng ở trong tiệm người ta làm gì?”
Trình Hi Ninh nghe được lời này, theo bản năng liền muốn cãi nhau với người khác, Nguyễn Dễ Khiêm thấy thế, lập tức ra tiếng ngăn cô lại.
“Hi Ninh, em quên lần này em tới làm gì sao?”
“Em.....” Vành mắt Trình Hi Ninh đỏ lên, thiếu chút nữa khóc, “Nơi này nhiều người như vậy, anh bảo em nói như thế nào được?”
Nguyễn Dễ Khiêm hít sâu một hơi, xoay người nói với nhân viên cửa hàng: “Là thế này, chúng tôi là vì sự tình ngày hôm qua trong tiệm các cô có người trộm quần áo mà tới”
Vừa nghe vậy, nhân viên cửa hàng tức khắc cảnh giác lên, ngày hôm qua Thẩm Miên mang theo một người nam nhân lại đây, nam nhân kia trực tiếp nạp 3000 khối tiền thẻ để chứng minh trong sạch, hôm nay người này lại muốn làm gì? Nghĩ nghĩ, cô nói: “Sự tình ngày hôm qua chỉ là hiểu lầm, cô gái kia không trộm quần áo”
Khi nói chuyện, cô nhìn thoáng qua Trình Hi Ninh, người khác không biết tại sao, nhưng cô tin tưởng, trong lòng Trình Hi Ninh nhất định là rõ ràng.
“Cô nhìn tôi là có ý gì?” Trình Hi Ninh trừng cô, “Chẳng nhẽ tôi trộm quần áo của các cô chắc?”
“Tôi không có ý như vậy” Nhân viên cửa hàng chạy nhanh giải thích, cô là một người làm công, cũng không nghĩ gây chuyện, những người này vừa thấy liền biết là không dễ chọc, cô cũng không thể trêu vào.
Nguyễn Dễ Khiêm trừng mắt nhìn Trình Hi Ninh một cái, “Bớt tranh cãi đi, bằng không anh sẽ đi về trước, chính em tự xử lý những việc này”
Trình Hi Ninh: “....” Cô không phục hu một tiếng, đôi mắt oán hận trừng nhân viên cửa hàng một cái, nhưng cũng không nói nữa.
Cô thật sự không biết nên nói chuyện này như thế nào,
Thấy cô thành thật, Nguyễn Dễ Khiêm mới kéo đề tài đến trên chính sự, “Kỳ thật, sự tình là thế này, ngày hôm qua em ấy lại đây dạo phố, nhìn thấy trên mặt đất có rớt một kiện quần áo, tưởng là của cô gái đang thử quần áo kia, liền tùy tay nhét vào trong túi của cô gái ấy, sau đó trở về nghe người ta nói đến, mới biết là đã tạo thành hiểu lầm, hôm nay lại đây giải thích một chút”
Nhân viên cửa hàng: “......”
Tuy rằng hôm qua cô đã biết quần áo không phải do Thẩm Miên trộm, cũng biết là Trình Hi Ninh hãm hại, nhưng cô không nghĩ tới, hôm nay liền có người mang Trình Hi Ninh tới thừa nhận chuyện này.
Tuy rằng nhân viên cửa hàng tính tình tốt, nhưng lúc này nghe xong vẫn có chút không mấy vui vẻ, cũng có chút bất bình thay cho Thẩm Miên.
“Nhìn thấy có quần áo rớt trên mặt đất trong tiệm vì sao không nói cho tôi? Tiểu thư, tuy rằng hôm qua cô cũng là có ý tốt, nhưng hành vi của cô thiếu chút nữa khiến hai cô gái bị hiểu lâm thành ăn trộm, cô không nên tìm tôi, cô hẳn nên đi xin lỗi cô gái kia, cô làm danh dự của người ta bị hao tổn”
Người xem quần áo trong tiệm, nghe được những lời này cũng đi theo chỉ trích Trình Hi Ninh, “Nào có ai ở trong tiệm nhìn thấy quần áo rớt trên mặt đất mà không nói cho nhân viên cửa hàng, lại trực tiếp nhét vào trong túi của người ta.”
“Đúng vậy, nếu nhét vào trong túi chính mình, chẳng phải là trộm sao.”
“Cô gái bị oan uổng cũng thật đáng thương”
Trình Hi Ninh nghe thấy vậy, tức giận đỏ cả mặt, “Mắc mớ gì đến mấy người? Mấy người ở chỗ này nói cái gì? Tôi có ý tốt nhặt quần áo lên thì làm sao? Các người không phân rõ trắng đen, nói người ta trộm quần áo, đâu liên quan gì tới tôi? Hôm nay tôi lại đây làm chứng giúp cô ta, đã là phát thiện tâm, nếu tôi không tới, cô ta không phải sẽ mang danh ăn trộm sao?”
Đều là thứ øì, thế nhưng cũng dám chỉ trích cô?