Chương 92: Thiên hướng
Chương 92: Thiên hướngChương 92: Thiên hướng
Hiệu trưởng tới rất nhanh, có thể là nghe Tô Tiểu Hồng nói việc hai giáo viên tranh nhau tiết dậy học, nên sắc mặt hắn vô cùng không tốt, vừa tiến vào phòng học, nhìn thấy Lý Thu Mai ngồi ở kia như bà chủ lớn, sắc mặt lập tức liền càng đen.
“Tiết này là của ai?”
Trần Kiệt xoay người, vừa định trả lời, Lý Thu Mai đã đứng lên, đoạt nói trước hắn, “Hiệu trưởng, là tiết của thầy Trần.”
Hiệu trưởng nhíu mày, trách cứ: “Tiết của thầy ấy, vậy cô ở đây làm gì?”
Đã sắp thi, mỗi một giây quan trọng bao nhiêu, làm giáo viên mấy năm còn không biết sao?
Hiện tại còn làm trò cãi nhau trước mặt mấy chục học sinh, cũng không sợ học sinh chê cười sao.
Lý Thu Mai sửa dáng vẻ đắc ý trước đó, Ủy khuất nói, “Hiệu trưởng, tôi biết là tiết của thây Trần, nhưng tôi có một đề mục rất quan trọng, còn chưa có nói xong, muốn mượn vài phút của thầy Trần.”
“Nếu thật sự không được, thì đổi một tiết cũng được, rốt cuộc đề mục tôi cực cực khổ khổ viết thật lâu ở trên bảng đen, nếu không nói xong, lần sau lại viết sẽ lãng phí thời gian, nhưng thầy Trần không muốn, vừa tiến đến liền lau sạch đề mục mà tôi đã viết.” Trần Kiệt vốn dĩ thân sắc bình đạm, nháy mắt biến thành tức giận, hắn không nghĩ tới, Lý Thu Mai dám ở trước mặt hắn cùng nhiều học sinh như vậy, đổi trắng thay đen.
Đây là hành vi mà một giáo viên nên có sao?
Chưa từng gặp được người vô si như vậy, sắc mặt hắn bị chọc tức cho đỏ bừng, “cô Lý, cô ở trước mặt nhiều học sinh như vậy đổi trắng thay đen, cô muốn bọn học sinh nhìn cô như thế nào?”
“Cái gì mà đổi trắng thay đen?” Lý Thu Mai phát ra chất vấn, “Tôi có nói đổi tiết với thầy hay không, có nói tôi chưa dậy xong bài hay không?”
“Cô......"
Trần Kiệt rốt cuộc còn quá trẻ, bị Lý Thu Mai không biết xấu hổ chất vấn như vậy, hắn lập tức cũng không biết nên phản bác như thế nào.
Sau một lúc lâu nghẹn ra một câu, “Cô đúng là có nói, nhưng ý tứ trước đó, rõ ràng không phải như thế.”
Giải thích như vậy có vẻ thực vô lực.
Sắc mặt hiệu trưởng cũng rất khó coi, chỉ chút chuyện nhỏ như vậy, dù ai lui trước một bước, cũng sẽ xong, một hai phải nháo đỏ mặt tía tai, làm các học sinh chế giễu.
Đặc biệt là Trần Kiệt này, ngày thường thoạt nhìn rất hiểu chuyện, sao lúc này lại cứng nhắc như vậy? Nhường tiền bối một chút không được sao?
Lý Thu Mai so với Trần Kiệt khó chơi hơn một chút, việc này hắn cũng đứng ở trên lập trường Lý Thu Mai, cho nên vì một sự nhịn chín sự lành, hiệu trưởng giáo dục Trần Kiệt vài câu.
“Thầy Trần, các thay cô đều dạy năm ba, đều là vì học sinh, có đôi khi lòng dạ nên rộng mở một chút.”
Trần Kiệt tức đến sắc mặt xanh mét, có khổ nói không nên lời, mọi người đều là lần đầu tiên thấy sắc mặt này của hắn, ngày thường hắn đều là vẻ mặt ôn hoà, hài hước.
Có thể thấy được, lần này Trần Kiệt đã thật sự rất tức giận.
Hắn tức giận, không riêng chỉ bởi vì Lý Thu Mai đổi trắng thay đen, mà rất nhiều là bởi vì không thể tiếp thu nổi chuyện một giáo viên, thế nhưng lại ở trước mặt học sinh nói dối.
Hiện tại hiệu trưởng còn rất tin tưởng lời Lý Thu Mai, tựa hồ hắn nói cái gì, cũng không có tác dụng.
Lý Thu Mai đắc ý nhìn thoáng qua Trần Kiệt, muốn đấu với cô, còn xanh và non lắm.
“Hiệu trưởng, vậy tiết này?”
Hiệu trưởng: “......”
Đề bài Lý Thu Mai viết đã bị lau hết rồi, Trần Kiệt cũng đã viết một nửa, tuy rằng lòng dạ của Trần Kiệt không đủ rộng rãi, nhưng đây dù sao cũng là tiết của Trần Kiệt.
Tuy nhiên nếu để Trần Kiệt tiếp tục dạy học, lại đánh mặt Lý Thu Mai.
Trong lúc nhất thời, hắn có chút khó xử.
Lý Thu Mai nhìn ra hiệu trưởng đang do dự, vội nói chuyện, “Hiệu trưởng, căn cứ kinh nghiệm tôi phán đoán, bài thi ngữ văn năm nay, khẳng định khó hơn một ít so với năm trước, nếu tôi không nắm chặt thời gian cho các em học sinh học bù, thành tích môn ngữ văn lần này, khẳng định sẽ không tốt.”
Nghe vậy, hiệu trưởng nhìn về phía Trần Kiệt: “thầy Trân......”