Chương 93: Chứng minh
Chương 93: Chứng minhChương 93: Chứng minh
Tựa hồ là đoán được kết quả mà hiệu trưởng muốn công bố, đáy mắt Trần Kiệt hiện lên một tia thất vọng, tựa như tín ngưỡng trong lòng trong nháy mắt bị phá hủy, hắn hít sâu một hơi, nhìn các học sinh ở phía dưới, lại không gọi bất luận một học sinh nào ra làm chứng cho hắn.
Thực rõ ràng, hắn không muốn các học sinh bị cuốn vào đấu tranh giữa các giáo viên.
Thân là một giáo viên, làm học sinh thấy một màn như vậy, hắn đã cảm thấy thật thất trách.
“Hiệu trưởng, em có chuyện muốn nói”
Có lẽ là bị ánh mắt Trần Kiệt làm cho xúc động, Thẩm Miên ban đầu không tính quản việc này, lại đoạt ở trước khi hiệu trưởng nói cho hết lời, đứng lên.
Một người giáo viên tốt, cống hiến đối với học sinh, đối với quốc gia đều rất lớn, cô không nghĩ làm hắn thất vọng.
“Giáo viên cùng hiệu trưởng thảo luận, có phần cho em nói chuyện sao?” Lý Thu Mai tràn ngập cảnh cáo trừng Thẩm Miên, con bé chết đầm kia, nếu dám nói lung tung, cô sẽ cho nó đẹp mặt.
Có sự tình Hạ Nam giúp đỡ học phí, hiệu trưởng hiện tại nhìn Thẩm Miên càng xem càng thuận mắt, sắc mặt cũng đẹp hơn một ít.
“Em nói đi” Thẩm Miên làm lơ ánh mắt của Lý Thu Mai, lớn tiếng nói, “Vừa rồi là cô Lý chiếm dụng thời gian tan học, cùng thời gian dạy học của thầy Trần, đề mục cũng là sau khi tan học cô mới viết lên, đây là hành vi cố ý, nếu dung túng, về sau các giáo viên khác noi theo thì sao?”
Đôi mắt Trần Kiệt vụt trở nên sáng ngời, hắn không nghĩ tới, Thẩm Miên ngày thường thoạt nhìn văn tĩnh, nhát gan, lại là người thứ nhất dám đứng lên nói chuyện giúp hắn.
Trái tim chậm rãi lạnh xuống kia như là được thả vào nồi nước sôi trào, lập tức nóng hổi lên.
Hắn thực vui mừng, không có uổng công hắn đối xử tốt với đứa nhỏ này, không nói đến vấn đề học hành, ít nhất nhân phẩm đã thực tốt.
Hiệu trưởng: “......”
Hắn nhất thời không trả lời được.
“Hiệu trưởng, em làm chứng, lời Thẩm Miên nói đều là sự thật” Lục Tư Viễn đi theo đứng lên.
“Hiệu trưởng, em cũng làm chứng”
“Còn có em.”
Mấy học sinh lớn gan, cũng đi theo đứng lên, có mấy người nhát gan không dám đắc tội Lý Thu Mai, vùi đầu xuống rất thấp.
Chân tướng đã thực rõ ràng, sắc mặt hiệu trưởng dần dần đen xuống, Lý Thu Mai này nói dối ở trước mặt nhiều học sinh như vậy, coi hắn lão già hồ đồ sao?
Hắn có chút xin lỗi nhìn về phía Trần Kiệt, “thầy Trần, đã ủy khuất thầy, thây trước cho học sinh học đi, việc này tôi sẽ cho thầy một công đạo.”
Hắn lại bất mãn trừng mắt liếc Lý Thu Mai một cái, “cô Lý, cô cùng tôi lại đây.”
Nói xong, hầm hừ ra khỏi phòng học.
Lý Thu Mai ở một khắc khi Thẩm Miên nói ra chân tướng, đã hung tợn trừng Thẩm Miên một cái.
Mặc kệ kết quả thi cuối kỳ như thế nào, học sinh này cô đều không tính toán lại để lại.
“Lúc này chị của ngươi thảm rồi, người khác không dám hé răng, nó lại khoe khoang xuất đầu, ngươi nhìn thấy ánh mắt vừa rồi của cô Lý không, giống như muốn ăn nó vậy”
Triệu Hân Lan đắc ý nói thầm ở bên tai Chu Tư Vũ,
“Đi bảo hộ sai người.” trong lòng Chu Tư Vũ cũng đang trào phúng Thẩm Miên, nhưng có sự tình lần trước, không tới một bước kia, cô cũng không dám tin tưởng Thẩm Miên thật sự sẽ có hại.
Hiện tại Thẩm Miên đã thành tinh, đã không giống trước kia, huống chỉ còn có Trần Kiệt che chở.
“Thực xin lỗi đã để cho các em nhìn thấy một màn vừa rồi” Trần Kiệt thực vui mừng, cũng thực cảm kích nhìn về phía Thẩm Miên, “Thầy cảm ơn em đã dũng cảm”
Sống hơn hai mươi năm, Trần Kiệt trước nay không nghĩ tới, có một ngày sẽ bị một học sinh làm cho cảm động.
“Thưa thầy, em chỉ nói một sự thật, thầy là một giáo viên tốt”
Thẩm Miên hướng về phía Trần Kiệt cúi người.
“Làm ra vẻ.”
Vương Lăng Lăng trợn trắng mắt, đối với hành vi của Thẩm Miên rất là khinh thường.
Mọi người đều thích thây Trần, nhưng chỉ có Thẩm Miên vuốt mông ngựa.