Chương 924: Hồi thôn 2
Chương 924: Hồi thôn 2Chương 924: Hồi thôn 2
Nghe bác Lưu càng nói càng nhiều, Tiểu Thúy chạy nhanh ngắt lời cô, “Mẹ, mẹ nói làm gì? Miên là người có chủ ý, trong lòng cậu ấy đã có tính toán.”
Loại chuyện này, ở trong quan điểm của Tiểu Thúy, các cô nhúng tay không tốt, quản nhiều ngược lại sẽ làm Miên khó xử.
Trải qua con gái nhắc nhở, bác Lưu sau đó mới phát giác chính mình đã nói hơi nhiều, vì thế xấu hổ cười một chút, “Miên, cháu đừng để ý, bác là người lắm mồm, cũng không có ý gì khác”
“Bác, cháu hiểu” Thẩm Miên cười nói: “Bác cứ coi cháu giống như Tiểu Thúy là được, muốn nói cái gì thì cứ nói, không có quan hệ.”
Bác Lưu nghe vậy tức khắc vui vẻ nở nụ cười, trong nhà hiện tại đã xây nhà ngói mới, đều là nhờ Thẩm Miên, nếu không có Thẩm Miên, nhà cô hiện tại vẫn còn đang ở phòng đất.
Cô thực sự cảm kích Thẩm Miên.
Mấy người ở bên nhau hàn huyên trong chốc lát, Thẩm Miên sau đó mới nói: “Bác, cháu vẫn muốn đi thăm chú Thẩm Kiến Hoa, tuy rằng chú ấy không coi cháu như con gái, đối xử với cháu cũng chẳng ra øì, nhưng đã nuôi cháu nhiều năm như vậy, cũng là sự thật”
Nghe cô nói như vậy, bác Lưu cũng không ngăn trở, cô gật đầu nói: “Cháu là đứa trẻ hiểu chuyện, bọn họ lúc trước nếu bồi dưỡng cháu, cũng sẽ không rơi xuống kết cục này, ai! Đều là mệnh”
Lúc trước tất cả mọi người đều cảm thấy, Thẩm Kiến Hoa hẳn nên đối đãi tốt với Thẩm Miên, cố tình hai vợ chồng bọn họ bị quỷ mê tâm, như bây giờ, hoàn toàn là tự tìm.
Thẩm Miên lại nói: “Chu Tư Vũ là cháu gái Chu Lan Phương, khả năng ở trong mắt bọn họ, nuôi một người có quan hệ huyết thống, so với một người không có quan hệ gì như cháu vẫn tốt hơn!”
“Tốt cái gì?” bác Lưu nói: “Chu Tư Vũ sau khi vào đại học, ngoại trừ đòi tiền, ngày thường căn bản không gọi điện thoại trở về, đã thế, sau khi nghe nói Thẩm Kiến Hoa bị bệnh liền gọi Chu Lan Phương đi thủ đô, bóng người cũng không thấy”
Chu Tư Vũ cũng học ở thủ đô, nhưng là trường kém hơn đại học Thủ Đô rất nhiều, chung trường với Cố Kiến Bân.
Thẩm Miên thở dài một tiếng, “Nếu không xảy ra việc này, dù cho bọn họ một cơ hội nữa, bọn họ cũng vẫn sẽ lựa chọn nuôi Chu Tư Vũ.”
“Đúng vậy!” Bác Lưu cảm thấy chính mình nói hơi nhiều lời vô nghĩa, vì thế nói: “Cháu đi thăm Thẩm Kiến Hoa đi! Bác đi nấu cơm, đợi lát nữa giữa trưa đều đến đây ăn cơm đi”
Thẩm Miên cũng không cự tuyệt, cùng Hạ Nam đi ra ngoài.
Tiểu Thúy không yên tâm, cũng đi theo, ba người đi tới cửa mới phát hiện, bên ngoài đang đứng một đống người, đều là nghe nói Thẩm Miên trở về, lại đây xem náo nhiệt.
Lời đồn đãi không tốt về Thẩm Miên trước kia, giờ phút này đã tự sụp đổ, người đã từng nói xấu Thẩm Miên, biểu tình trên mặt rất là xuất sắc.
Nhìn thấy cô từ trong sân ra tới, vợ Trương là người thứ nhất tiến lên chào hỏi, “Miên! Cháu đã trở lại sao, cháu vừa đi là mấy năm, chúng ta đều nhớ cháu, nghe nói cháu thi đậu đại học Thủ Đô, lúc đấy người trong thôn rất cao hứng.”
“Phải không?” Thẩm Miên cong khóe miệng lên, lộ ra nụ cười châm chọc, “Cháu còn tưởng rằng, trong thôn đều cảm thấy hổ thẹn vì cháu, mong cháu vĩnh viễn đừng trở về.”
Vợ Trương chột dạ cười, “Sao có thể chứ? Cháu là sinh viên duy nhất trong thôn, còn thi đậu đại học Thủ Đô với thành tích cao nhất toàn tỉnh, đây chính là kiêu ngạo của thôn chúng ta, chúng ta sao có thể không mong cháu trở về được?”
Tiếng nói vừa dứt, liền có người đi theo phụ họa, “Đúng vậy, chúng ta đều cảm thấy kiêu ngạo vì cháu, sao có thể không mong cháu trở về? Trước kia mẹ cháu bịa đặt, chúng ta đều không tin”