Chương 928: Về nhà 6
Chương 928: Về nhà 6Chương 928: Về nhà 6
Thẩm Kiến Hoa há miệng thở dốc, muốn cự tuyệt, nhưng Thẩm Miên đã nhấc chân đi ra ngoài.
Bốn người rời đi, trong phòng tức khắc lại quạnh quế lên, hốc mắt Thẩm Kiến Hoa tức khắc ướt át, hối hận một tầng lại một tầng thổi quét vào trong lòng, năm đó nếu không phải hắn hồ đồ, cũng không đến mức xa cách với Thẩm Miên như vậy.
Hiện giờ bản thân đã sắp xuống mồ, bên người không có ai làm bạn.
Càng nghĩ, trong lòng Thẩm Kiến Hoa càng khó chịu, cuối cùng không tiếng động khóc thút thít lên.
“Miên, cậu sẽ không mềm lòng chứ?” Tiểu Thúy thấy Thẩm Miên sau khi đi ra khỏi phòng, còn quay đầu nhìn thoáng qua, vì thế thử thăm dò hỏi một câu.
Thẩm Miên cười một chút, lắc đầu nói: “Tớ và chú ấy, đã hết tình cảm cha con.”
Ở kiếp trước đã hết, kiếp trước cô liều mạng kiếm tiền, chiếu cố hắn, chữa bệnh cho hắn, một đời này, cô sẽ không tẫn hiếu ở trước giường, về phần người ngoài nói như thế nào, vậy cứ tùy tiện đi.
Tiểu Thúy nhấp môi, không lên tiếng nữa.
Tới cửa nhà bác Lưu, Thẩm Miên đột nhiên dừng bước chân, cô không tiến vào, mà nói với Tiểu Thúy: “Cậu đi vào trước đi! Tớ và anh Hạ đi dạo trong thôn một chút.”
“Được”
Tiểu Thúy gật gật đầu, nhấc chân vào sân.
Thẩm Miên và Hạ Nam cùng đi tới bên con sông nhỏ ngoài thôn, tựa hồ nhớ tới chuyện cũ thời thơ ấu, cô nhẹ giọng nói: “Khi còn nhỏ em đều là ở chỗ này giặt quần áo, khi đó có chuyện gì không nghĩ ra, hoặc là trong lòng rất khổ sở, em cũng thích đến bờ sông ngồi, em cảm thấy nơi này là một mảnh đất an yên.”
Đáy mắt Hạ Nam hiện lên một tia đau lòng, duỗi tay nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng ngực, “Về sau có anh ở đây”
Thẩm Miên trở tay ôm hắn, ôm đến gắt gao, một hồi lâu mới nói: “Anh Hạ, anh cảm thấy em có nên ra tiền chữa bệnh cho chú ấy không?”
Tha thứ cho Thẩm Kiến Hoa, cùng hắn tiếp tục làm cha con, về sau hiếu thuận hắn, đây là sự tình không có khả năng, Thẩm Miên rất rõ ràng, chính mình không làm được.
Nhưng cứ mặc kệ hắn như vậy, để hắn chậm rãi bệnh chết, cô giống như cũng có chút không đành lòng.
“Xem đi!” Hạ Nam nhàn nhạt đưa ra ý kiến, “Coi như trả lại ơn dưỡng dục nhiều năm cho chú ấy.”
“Anh cũng cảm thấy em nên ra tiền cho chú ấy chữa bệnh sao?” Cô ngẩng đầu hỏi. Ha Nam giơ tay xoa nhẹ tóc cô một chút, “Nếu chú ấy cứ bệnh như vậy chết đi, về sau trong lòng em nhiều ít khẳng định sẽ có một chút băn khoăn, thay vì như vậy, không bằng tốn chút tiền cho chú ấy chữa bệnh, có thể xem trọng hay không là mệnh của chú ấy, em cũng đã tận tình tận nghĩa, không nợ chú ấy cái gì”
Hắn nói đến tâm khảm Thẩm Miên, cô lại dúi đầu vào trong lòng ngực hắn, tính trẻ con nói: “Nhưng em không muốn tiếp xúc với chú ấy”
“Cứ giao cho anh”
Hạ Nam nói.
Thẩm Miên nhẹ nhàng lên tiếng, hai người đứng ở bờ sông trong chốc lát, tính thời gian không sai biệt lắm, sau đó mới trở về nhà bác Lưu. Bác Lưu mời cả hai vợ chồng Triệu Tiên Lai lại đây, cũng bảo Tiểu Thúy đi đưa một chén cơm cho Thẩm Kiến Hoa.
Mấy người ai cũng không nhắc lại chuyện của hắn, một bữa cơm, ăn vui vui vẻ vẻ, biết được Thẩm Miên hai ngày nữa sẽ trở về thủ đô, bác Lưu có chút luyến tiếc, nhưng tưởng tượng, cảm thấy Thẩm Miên trở về cũng tốt.
Ở thủ đô, ít nhất không có nhiều chuyện phiền lòng như vậy.
Trước khi đi, Hạ Nam đơn độc hàn huyên cùng Triệu Tiên Lai trong chốc lát, “Bác Triệu, có sự tình này cháu muốn nhờ bác một chút, buổi chiều cháu sẽ đến bệnh viện nhân dân làm thủ tục nằm viện cho Thẩm Kiến Hoa, sẽ giúp chú ấy trả tiền viện phí, sau khi chúng cháu đi, bác hỗ trợ cháu thông tri một tiếng với chú ấy”
Triệu Tiên Lai sửng sốt, “Miên nguyện ý giúp hắn trị liệu?”
“Vâng.” Hạ Nam gật đầu, “Miên thiện tâm.”