Chương 946: Chỉ có thể như vậy.
Chương 946: Chỉ có thể như vậy.Chương 946: Chỉ có thể như vậy.
Ngoài cửa.
Nguyễn Phong quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói với Nguyễn Dễ Khiêm đi đằng sau: “Miên có phải đã biết cái gì hay không?”
Nguyễn Dễ Khiêm gật đầu, thở dài một hơi, “Miên thông minh như vậy, nhất định là đã đoán được, xem thái độ của em ấy, hẳn là không muốn tiếp thu chúng ta”
Nguyễn Phong nói: “Việc này không trách con bé, là ba sai, nếu năm đó không phải ba đánh mất con bé, con bé sẽ không chịu nhiều khổ như vậy, hiện giờ con bé không tha thứ cho chúng ta, cũng có thể hiểu được”
Nhìn bộ dáng Nguyễn Phong, trong lòng Nguyễn Dễ Khiêm cũng không chịu nổi, “Ba, ba cũng đừng quá tự trách, sự tình năm đó, ai cũng không muốn phát sinh. Về phần Miên hiện tại không tha thứ cho chúng ta, cũng không phải do ba, là do mẹ và con trước đó đã làm sự tình quá phận, làm tổn thương trái tìm của em ấy”
Ngữ khí khựng lại, hắn lại nói: “Nếu Miên đã biết, vậy chờ năm sau, chúng ta hẹn em ấy đi ăn một bữa cơm, trực tiếp nói ra đi! Con tin tưởng thời gian trôi qua, em ấy sẽ chậm rãi tha thứ cho chúng ta”
Trước đó hắn đã đáp ứng với Hạ Nam, trong năm nay sẽ không nói việc này ra, hơn nữa đã sắp ăn tết, hắn cũng không nghĩ làm Miên không vui, không bằng lại nhẫn một đoạn thời gian.
“Chỉ có thể như vậy.”
Nguyễn Phong gật đầu.
Nguyễn Dễ Khiêm nghĩ nghĩ, nói: “Đã sắp ăn tết, ba dọn về nhà ở đi! Người một nhà chúng ta cũng có hai năm không ăn tết cùng nhau rồi.”
Nguyễn Phong trầm ngâm trong chốc lát, sau đó gật gật đầu.
Đảo mắt đã tới tất niên 30.
Ban đầu, mọi người tính toán ở Hạ gia ăn tết, nhưng ông nội Hạ nói ông tuổi tác lớn, không nghĩ di chuyển, vì thế mọi người liền quyết định đi đến nhà ông nội Hạ ăn tết.
Ông nội Hạ cho Từ quản gia thu thập phòng, để mọi người ở đến mùng hai đầu năm.
Tới Hạ trạch, mấy người dán câu đối xuân, treo đèn lồng, vô cùng vui vẻ.
Hạ gia tới thế hệ Hạ Nam, nhân khẩu đơn bạc, mọi năm ăn tết cũng chỉ có ông nội Hạ và hai mẹ con Phó Hoa, mấy năm trước, Hạ Nam đi bộ đội, vẫn luôn không trở về ăn tết, đều chỉ có hai người là ông nội Hạ và Phó Hoa.
Phó Hoa mỗi lần đều ăn xong cơm tất niên liền đi, đầu năm lại tới thăm ông nội Hạ một lần nữa. Hiện giờ không chỉ có Hạ Nam, còn thêm cả Thẩm Miên và Dương Tiểu Tế, có thể thấy tâm tình của ông nội Hạ tốt bao nhiêu.
Ngay cả trên mặt Phó Hoa cũng tười cười nhiều hơn, Thẩm Miên không giống Trình Hi Ninh làm nũng với cô, nhưng cũng không có vô cớ gây rối như Trình Hi Ninh, hơn nữa còn hiểu chuyện ngoan ngoãn, Phó Hoa đối với Thẩm Miên càng ngày càng vừa lòng.
Lại thêm Dương Tiểu Tế, trong nhà tràn đầy âm thanh nói nói cười cười.
Thẩm Miên cũng nhận ra thái độ của Phó Hoa đối với cô đã thay đổi, tuy rằng trên mặt không biểu hiện ra điều gì, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
Dương Tiểu Tế cũng rất là vui vẻ, trong nhà ông nội Hạ chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, ông nội Hạ lại bình dị gần gũi, tùy tiện cô ăn, cho nên mấy ngày này, cô một chút cũng không khách khí, ăn đến bụng phình phình.
Quan trọng nhất chính là, ông nội Hạ và Phó Hoa phát bao tiền mừng tuổi cho Thẩm Miên cũng cho cô một phần, điều này làm cho cô thụ sủng nhược kinh.
So sánh với mấy người, Hạ Nam lại không mấy vui vẻ, Thẩm Miên buổi sáng bồi Phó Hoa tản bộ, buổi chiều bồi ông nội Hạ chơi cờ, buổi tối bồi Dương Tiểu Tế ngủ, thời gian vốn nên thuộc về hắn, bị phân chia cho ba người, ngoại trừ thời gian ăn cơm, hắn gần như không có cơ hội nói chuyện cùng Thẩm Miên.
Trong nhà, mỗi người đều có việc để làm, hắn thành một kẻ dư thừa.
Vì thế hôm sau, Hạ Nam muốn tham dự vào trong, khi ông nội Hạ bắt đầu chơi cờ cùng Thẩm Miên, hắn ngẫu nhiên lại nhắc nhở một câu, đối với việc này ông nội Hạ rất là bất mãn, nhắc nhở Hạ Nam, “Xem cờ không nói.”