Chương 947: Ta đều chờ ngươi đã nửa ngày
Chương 947: Ta đều chờ ngươi đã nửa ngàyChương 947: Ta đều chờ ngươi đã nửa ngày
Hạ Nam mắt điếc tai ngơ, ông nội Hạ nổi lên tính trẻ con của người già, không chơi nữa.
Thẩm Miên bị hai người chọc cho rất là vui vẻ.
Ngay cả Phó Hoa cũng ở một bên cười, vì thế, Thẩm Miên sau khi bồi ông nội Hạ chơi hai ván cờ liên bôi Hạ Nam đi dạo.
Khi trở về phát hiện, ông nội Hạ và Dương Tiểu Tế đang chơi cờ tướng, Dương Tiểu Tế không rành lắm, bị ông nội Hạ giết sạch không lưu tình, thế nhưng lại càng đánh càng hăng.
Hai ngày trôi qua rất nhanh, mùng hai đầu năm, sau khi ăn cơm trưa xong, Hạ Nam liền chuẩn bị đưa hai người trở về, ông nội Hạ rõ ràng rất là luyến tiếc, lại ghét bỏ xua tay nói: “Các cháu trở về đi! Mấy ngày tới đừng đến thăm lão già này, hai ngày này ông bị các cháu ồn muốn chết”
Mấy người nghe vậy, đều cười thành tiếng, ai cũng biết, mấy ngày nay, người vui vẻ nhất chính là ông nội Hạ.
Thẩm Miên vốn tưởng rằng, về nhà có thể xem kịch bản, nhàn nhã đến khai giảng, không nghĩ tới, vừa đến chỗ ở, liền nhận được thông tin của Lục Niệm.
Mười sáu tháng giêng chính thức khởi động máy, bởi vì cô còn phải đi học, mười sáu chỉ cần đi tham gia khởi động máy cho đủ nghi thức, chờ đến thứ bảy, mới quay chụp suất diễn của cô và Dương Tiểu Tế.
Không nghĩ tới khởi động máy nhanh như vậy, Thẩm Miên có chút lo lắng, sau khi về đến nhà, liền cùng Dương Tiểu Tế cầm kịch bản tập diễn, Hạ Nam đóng vai người xem duy nhất của hai người.
Bên này.
Phó Hoa vừa đến cửa, thím Dương liền từ trong phòng đi ra, lôi kéo cô nói: “Trình tiểu thư đang ở trong đại sảnh chờ cô, đã đợi hơn ba giờ, cũng chưa ăn cơm”
Phó Hoa nhíu mày, “Tôi đã biết”
Cô nhấc chân vào phòng khách, thím Dương cũng chạy nhanh đi vào theo.
Nhìn thấy Phó Hoa trở về, ánh mắt Trình Hi Ninh sáng lên, sau đó vẻ mặt ủy khuất lôi kéo cánh tay Phó Hoa oán giận, “Bác Phó, sao bác bây giờ mới trở về? Cháu đã chờ bác hết nửa ngày”
Hiện giờ Phó Hoa đã đồng ý cho Hạ Nam và Thẩm Miên yêu đương, nên ý tưởng đối với Trình Hi Ninh cũng thay đổi.
Trước kia cô coi Trình Hi Ninh như con dâu, hiện tại lại chỉ là coi cô trở thành cháu gái.
“Hàng năm cháu đều là mùng ba lại đây, sao năm nay mùng hai tới mà không báo trước?”
Trình Hi Ninh bĩu môi, “Bác Phó, bác còn trách cháu sao, năm ngoái bác cũng không có nói mùng hai tết sẽ không ở nhà đi?”
“Việc này là bác không phải.” Phó Hoa cười nói.
“Cháu không có nói như vậy, cháu chỉ là nhớ bác” Trình Hi Ninh bắt đầu làm nũng, sau đó nói: “Bác Phó, anh Hạ năm nay không ăn tết cùng bác sao?”
Phó Hoa đang muốn nói chuyện, liền nghe cô nói tiếp: “Bác Phó, lần trước cháu ở nhà bác cả, không quá hiểu chuyện, tính tình có chút lớn, bác đừng để ý, cháu hiện tại đã nghĩ thông, Miên là Miên Nhi, đây là chuyện tốt, nhà bác cháu cuối cùng đã có thể đoàn tụ.”
Nghe vậy, Phó Hoa liền vui mừng, “Hi Ninh, cháu là bác nhìn lớn lên, sao sẽ giận cháu được? Cháu có thể nghĩ thông, bác thật cao hứng. Bác trước kia cũng hy vọng cháu và Tiểu Nam có thể ở bên nhau, chỉ là không nghĩ tới, các cháu không có duyên phận, cháu là một đứa trẻ tốt, về sau hãy quên Tiểu Nam đi, tìm một người cũng thích cháu để ở chung, bác sẽ vẫn thương cháu như cháu gái”
Cô thở dài một tiếng, lại nói: “Lại nói tiếp, Tiểu Nam và Miên cũng là có duyên phận.”