Chương 966: Lấy lui làm tiến 1
Chương 966: Lấy lui làm tiến 1Chương 966: Lấy lui làm tiến 1
“Đã nói” Thẩm Miên gật đầu thừa nhận, biểu tình đặc biệt lãnh đạm, “bác ấy nói em chính là Nguyễn Miên Nhi”
Nghe Thẩm Miên nói trực tiếp như vậy, Nguyễn Phong và Nguyễn Dễ Khiêm cũng dứt khoát không gạt, nói: “Miên, lúc trước là chú không cẩn thận đánh mất cháu, vì việc này, chú cũng đã tự trách rất nhiều năm, là chú sai, làm cháu mấy năm nay phải chịu không ít khổ.”
Nguyễn Phong không dám ở trước mặt Thẩm Miên tự xưng “ ba ; hắn không có mặt mũi.
Nhìn thấy bộ dáng tự trách của Nguyễn Phong, trong lòng Nguyễn Dễ Khiêm cũng không chịu nổi, vì thế đi theo giải thích: “Miên, đối với những lời trước kia anh nói với em, anh cũng vẫn luôn thực hối hận, muốn đền bù, anh biết, dù anh có nói gì, làm gì, đều có vẻ thực nhạt nhòa, chúng ta cũng không cầu mong em lập tức có thể tha thứ cho chúng ta, hoặc là nhận chúng ta, chỉ hy vọng em có thể để cho chúng ta ở trong sinh hoạt hằng ngày chiếu cố em một chút, cứ coi chúng ta như người bạn bình thường cũng được”
Chỉ cần Miên không mâu thuẫn với bọn họ, Nguyễn Dễ Khiêm có tin tưởng có thể cảm động được Thẩm Miên.
Hạ Nam ngồi ở một bên, trầm mặc nghe hai người nói chuyện, không một chút ý tứ muốn xen mồm.
Miên có tư tưởng của chính mình, trước khi cô yêu cầu hắn trợ giúp, cứ để cô tự làm quyết định, mặc kệ cô lựa chọn như thế nào, hắn cũng không ý kiến.
Cô vui vẻ là được.
Thẩm Miên cười nhàn nhạt một chút, biểu tình không lạnh nhạt giống trước đó, lại nhiều thêm một tia trào phúng, “Hai người không cần phải hạ thấp chính mình như vậy, thật sự không cần như vậy, hai người không nợ cháu cái gì, cháu cũng không muốn dùng thân phận Nguyễn Miên Nhi đi đắn đo mọi người.”
Cô hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Kỳ thật, hai người cũng đều hiểu, dù cho không nhận cháu, đối với hai người cũng không có ảnh hưởng øì, cháu có nguyện ý làm Nguyễn Miên Nhi hay không, căn bản chỉ là râu ria, hai người thật sự không cần phải buông dáng người tới nói chuyện với cháu.”
Cô vẫn luôn rất rõ ràng, dù cho cô là Nguyễn Miên Nhi, nhưng cô vẫn là cô, Nguyễn Dễ Khiêm và Nguyễn Phong nếu cũng nhẫn tâm giống như Nguyễn Linh Ngọc, vậy cô ở Nguyễn gia, liền cái gì cũng không phải.
Cho nên, cô chưa từng có hận người Nguyễn gia, cũng không có muốn dùng thân phận Nguyễn Miên Nhi, đi bức bách Nguyễn gia làm gì.
Đáy mắt Hạ Nam hiện lên một tia sủng nịch, cô gái nhỏ của hắn có tu tưởng xác thật không giống người khác, sống thực thông thấu.
Nguyễn Phong và Nguyễn Dễ Khiêm đều bị lời nói của Thẩm Miên làm cho sửng sốt, hai người vốn tưởng rằng Thẩm Miên sẽ oán giận, nói một ít lời oán trách bọn họ, lại như thế nào cũng không nghĩ tới, cô sẽ nói ra những lời như vậy, hai người đều không có chuẩn bị, trong lúc nhất thời, thế nhưng không biết nên nói tiếp như thế nào.
Trầm mặc trong chốc lát, Nguyễn Dễ Khiêm mới nói: “Miên, em là em gái anh, là một phần tử của Nguyễn gia, chúng ta muốn đối tốt với em, muốn em tha thứ cho chúng ta, là phát ra từ nội tâm, cũng không có cảm thấy hành vi như vậy là ủy khuất, anh biết, mấy năm nay, em đều một mình, sống thực không dễ dàng, cho nên mới càng muốn đối tốt với em.”
Nguyễn Phong cũng gật đầu, tiếng nói có chút nghẹn ngào, “Miên, mấy năm nay, chú luôn mơ thấy ngày đưa cháu đi ra ngoài chơi, nếu được làm lại, chú nhất định sẽ trông cháu thật cẩn thận, dù cho cháu không so đo sự tình năm đó, chú cũng không có biện pháp tha thứ cho chính mình.”
Thẩm Miên cười nhẹ, thần sắc vô cùng bình tĩnh, “Cháu không phải đứa trẻ tốt gì, cũng không đáng để hai người như vậy, dù cho cháu nguyện ý thừa nhận chính mình là người Nguyễn gia, cũng không có khả năng thân thiết với hai người như người một nhà, thay vì ở bên nhau giả dối thân tình, chi bằng giống như bây giờ.”