Trọng Sinh 90: Có Không Gian Trong Tay, Làm Giàu Không Khó (Dịch Full)

Chương 111 - Chương 111 - Trẻ Con Không Được Dạy Dõỗ

Chương 111 - Trẻ Con Không Được Dạy Dõỗ Chương 111 - Trẻ Con Không Được Dạy DõỗChương 111 - Trẻ Con Không Được Dạy Dõỗ

Hôm nay là cuối tuần, có rất nhiều người xếp hàng trước ngựa gỗ xoay tròn.

Tô Vi Vi dẫn theo Huyên Huyên, vừa dạy cô bé nhận biết hoa cỏ xung quanh, vừa xếp hàng chờ.

“Huyên Huyên, hoa màu vàng bên kia là hoa gì?”

“Hướng dương!"

"Đúng rồi, thưởng cho Huyên Huyên một quả dâu tây! Huyên Huyên nói cho chị hai biết, màu vàng tiếng Anh nói như thế nào? Lần này trả lời đúng, sẽ thưởng Huyên Huyên một quả nho nha."

Ngày thường Tô Vi Vi sẽ dành ra một ít thời gian ở nhà dạy Huyên Huyên biết chữ đếm số, đồng thời dạy cô bé một chút từ tiếng Anh đơn giản.

Thật ra cũng không hi vọng Huyên Huyên trở thành thân đồng, càng không nghĩ dạy cô bé thứ gì cô bé đều có thể ghi nhớ tất cả, chỉ hy vọng Huyên Huyên có thể nuôi dưỡng thói quen học tập từ nhỏ.

Trước đây Tô Vi Vi có một thầy hỗ trợ phân tích, chính là một người mẹ, thường ngày chị ấy luôn thích chia sẻ thông tin vê con của chị ấy, còn thích nói về chuyện trưởng thành của đứa bé.

Tuy rằng Tô Vi Vi không có nhu cầu kết hôn, nhưng thật sự vẫn thích trẻ con, vì thế nghe đầy hai lỗ tai.

Thậm chí có khoảng thời gian cô nghĩ có nên nhận nuôi một đứa trẻ hay không, tận hưởng cảm giác hạnh phúc khi được nuôi dạy trẻ.

Nhưng mà sau đó cô nghĩ lại, đứa trẻ chứ đâu phải mèo con chó con, làm sao nói nuôi là có thể nuôi, nên mới từ bỏ ý tưởng này.

Nhưng đối với một vài chuyện thai giáo và giáo dục trẻ em linh tinh, cô có để ý hơn một chút.

Trẻ con, nuôi dưỡng thói quen rất quan trọng.

Màu vàng, màu vàng....

Huyên Huyên chớp chớp đôi mắt to, "Da, a dal"

"Là yellow, nhưng mà biểu hiện của Huyên Huyên cũng rất tốt, cho em quả nho."

Tô Vi Vi cười tủm tỉm lấy một quả nho từ hộp trái cây đưa cho Huyên Huyên, cũng dặn dò cô bé để ý đừng ăn hạt quả nho. Huyên Huyên rất thích chơi trò chơi một hỏi một đáp như thế này với Tô Vi Vi, ăn ngay quả dâu tây rồi đưa tay nắm lấy tay áo Tô Vi Vi.

"Chị hai, chị hai, chị hỏi em tiếp đi!"

Hai chị em một người tích cực chủ động trả lời, một người tích cực chủ động đút ăn, việc xếp hàng có vẻ không còn nhàm chán.

Chỉ là...

Chắc có lẽ đút trái cây quá hấp dẫn.

"Oal Bà nội, con cũng muốn ăn trái cây, con muốn ăn dâu tây, ăn quả nhol"

Phía sau một đứa trẻ kháu khỉnh bụ bẫm mạnh mẽ chép miệng, khóe miệng còn lưu lại ánh nước khả nghi, khóc lóc âm ï muốn ăn trái cây.

Tô Vi Ví:...

Đột nhiên cảm giác bản thân có hơi tội lỗi.

Trái cây không gian thật sự có sức hấp dẫn rất lớn đối với trẻ con.

Vừa định lấy một ít trái cây để an ủi đứa bé bụ bẫm đang khóc sau lưng, nhưng ai ngờ được...

Bé bụ bẫm đó vậy mà trực tiếp duỗi tay, cướp lấy dâu tây trong tay Huyên Huyên.

Huyên Huyên vốn đang đang xem diễn trò.

Trước kia khi cô bé khóc, chị hai cũng làm như vậy.

Lắng lặng xem người ta khóc, xem khi nào người ta dừng.

Nhưng mà...

Vì cái gì đến lúc cô bé xem diễn trò, trái cây đã bị người ta cướp mất chứ?

Huyên Huyên hoài nghi cúi đầu nhìn đôi tay nhỏ trống rỗng của mình.

Lại ngẩng đầu nhìn đối diện.

Đứa bé bụ bẫm kia cướp dâu tây của cô bé đã ngừng khóc, còn đang cười hì hì gặm dâu tây.

Lặp lại hai lân như vậy, cuối cùng Huyên Huyên cũng chắc chắn.

Ô mai của cô đã mất!

Ô mai thơm thơm cay cay ngọt ngọt của cô bé.

Không còn nữal "Oa... Ngô."

Huyên Huyên mở miệng nhỏ ra định khóc, nhưng mới vừa há ra, Tô Vi Vi đã nhanh tay lẹ mắt nhét một quả dâu tây vào cái miệng nhỏ của Huyên Huyên.

Huyên Huyê¡r:...

A, dâu tây?

A, ăn rất ngon.

Mặc kệ, ăn trước đã.

Tô Vi Vi không muốn mình đưa em gái đi chơi còn phải dỗ dành đứa nhỏ, một quả dâu tây giải quyết Huyên Huyên, Tô Vi Vi bảo vệ Huyên Huyên ở sau lưng .

Đôi mắt nguy hiểm nhìn đứa bé bụ bẫm, sau đó dời ánh mắt từ đứa bé bụ bẫm sang người bà bên cạnh.

"Nhìn cái gì mà nhìn, không phải chỉ ăn một quả dâu tây của cô sao, cô bé nhà cô nhỏ mọn như vậy, cô hung dữ như vậy, dọa bảo bối của chúng tôi sợ rồi."

Bà của đứa bé bụ bẫm kể tội trước.

Vừa nhìn, chính là một kẻ cãi lộn lão luyện, biết đánh đòn phủ đầu.

Nhưng Tô Vi Vi cũng rất am hiểu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau.

"Vốn dĩ một quả dâu tây chẳng là gì, nhưng tôi tình nguyện cho với bị cướp là hai chuyện khác nhau.

Giờ trộm kim lớn trộm vàng, lão bà, bà dạy dỗ đứa trẻ như vậy, không sợ mấy năm nữa phải thăm cháu trong trại giam sao?"

Chắc chắn phải có gấu cha gấu mẹ đứng sau gấu con.

Hoặc là gấu bà.

"Cô dám trù ẻo bảo bối của chúng tôi!"

Bà lão phất tay định tát Tô Vi Vi.

Cục cưng là bảo bối của cả nhà họ.

Không phải chỉ ăn chút dâu tây, con bé này lại dám trù ẻo bảo bối của họ.

Con bé lòng dạ xấu xa này!

Tô Vi Vi đã đề phòng bà lão ra tay từ lâu.

Nói lý lẽ với người biết lý lẽ.

Người không biết lý lẽ chỉ biết sử dụng tay chân. Lập tức cô kéo Huyên Huyên lùi ra sau hai bước, né tránh tay của bà lão.

Sau đó lớn giọng la lên.

"Mọi người mau tới đây! Có người vừa ăn cướp, vừa đánh người! Làm bị thương trẻ vị thành niên, tội ác tày trời này!"
Bình Luận (0)
Comment