Trọng Sinh 90: Có Không Gian Trong Tay, Làm Giàu Không Khó (Dịch Full)

Chương 110 - Chương 110 - Đến Công Viên

Chương 110 - Đến Công Viên Chương 110 - Đến Công ViênChương 110 - Đến Công Viên

Thẹn thùng xong, hai mắt tiểu đậu đinh tràn ngập chờ mong.

"Nếu Huyên Huyên đã hoàn thành hứa hẹn, vậy chị cũng phải hoàn thành hứa hẹn, ngày mai sẽ đưa em đi công viên giải trí chơi."

"Oa- Đi công viên giải trí-"

Huyên Huyên vui muốn điên rồi.

Phấn khích chạy lòng vòng trong nhà.

"Thật ra đi công viên giải trí cũng không có trò gì cho trẻ nhỏ chơi, hơn nữa vé vào cũng đắt, con cũng chỉ là một đứa nhỏ khó quản được Huyên Huyên, chi bằng đưa con bé đi ăn đồ ngon vẫn hơn."

Ông ngoại Chu nghe nói, vé vào công viên phải mua mất 20 đồng.

Thời buổi này, 20 đồng đã có thể ăn một bữa no nê.

"Ông ngoại, trước đó con hứa với em rồi, phải làm cho bằng được."

Không thể vì đó là nhóc con mà thất hứa nha.

Nhưng ông ngoại Chu vẫn thấy tiếc.

"Huyên Huyên chỉ là trẻ nhỏ, làm gì hiểu nhiều thứ như vậy, dùng chút đồ ăn ngon là lừa gạt được rồi."

Tô Vi Vi nháy mắt ngộ ra.

Ông ngoại dạy trẻ con không đáng tin chút nào.

Về sau chuyện giáo dục Huyên Huyên nhất định không thể giao cho ông ngoại.

"Ông ngoại, cho dù Huyên Huyên nhỏ tuổi thì chúng ta cũng không thể lừa em ấy được, hiện tại em ấy nhỏ thì lừa em ấy, sau này em ấy lớn rồi sẽ quay lại lừa chúng ta. Chuyện đi chơi con đã quyết, ông đừng khuyên nữa."

Lần đầu tiên bạn nhỏ Huyên Huyên đi công viên giải trí.

Nhìn thấy nhiều bạn nhỏ như vậy, còn có nhiều thiết bị có nhạc thú vị như vậy, quả thật rất vui.

Đôi chân ngắn ngủn, chạy về phía một quây bán kẹo bông gòn.

Thứ này cô bé biết.

Trước đây khi chị đưa cô bé xuống lầu, vì cô bé tự chủ động ăn cơm không để bà đút mà đã từng được khen thưởng một cái.

Siêu ngọt, ăn siêu ngon.

Chỉ là...

Chạy hai bước, Huyên Huyên nghi ngờ chớp chớp mắt.

A, sao lại không thể chạy được?

Cách đó không xa Tô Vi Vi cong môi cười.

Biết thế nào cô bé này chắc chắn cũng sẽ chạy loạn khắp nơi.

Cho nên... Cô đã chuẩn bị từ sớm.

Thần Khí Phát Sáng!

Dây siêu đàn hồi, dây dài 3,5 mét.

Một nửa buộc vào Huyên Huyên nhỏ, một nửa trong tay Vi Vị.

Chỉ là sợi dây siêu đàn hồi này, vừa nhìn có hơi quen mắt.

Thật ra Tô Vi Vi dựa theo dây dắt chó kiếp trước để làm ra.

Chỉ là hiện tại không có dây dắt chó loại này, nên Tô Vi Vi cố ý nhờ người đặt làm.

Nó tốn hết 30 đồng bạc của cô đó.

“Chị hai...

Huyên Huyên nhanh chóng phát hiện ra thứ đồ trên eo mình làm hại, lập tức xoay người lon ton chạy đến bên cạnh Tô Vi Vị.

Thành thạo... Ôm đùi, ngẩng đầu, chớp đôi mắt to, ngập tràn mong đợi... Nhõng nhẽo.

"Chị hai, chị hai, kẹo bông gòn, Huyên Huyên muốn ăn."

Cố Dung Thời đứng bên cạnh, nhìn Huyên Huyên lưu loát hoàn thành toàn bộ động tác.

Thật là... Thành thạo khiến người ta thương yêu.

"Huyên Huyên muốn ăn kẹo bông gòn sao?"

“Ưm ưml"

Huyên Huyên gật đầu mạnh mẽ, thể hiện sự dễ thương hết cỡ.

"Chị hai, chị là tốt nhất, Huyên Huyên muốn ăn."

"Muốn ăn cũng được." Tiếng Tô Vi Vi vừa dứt, đôi mắt Huyên Huyên lập tức sáng như bóng đèn.

Nhưng mà...

"Nhưng trước khi chúng ta đến đây đã nói rồi, một hoa hồng nhỏ có thể đổi được một trò chơi hoặc một đồ vật, Huyên Huyên, em chắc chắn muốn dùng một hoa hồng nhỏ đổi một cây kẹo bông gòn sao?"

Tô Vi Vi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Huyên Huyên, rất nghiêm túc nhìn Huyên Huyên.

Huyên Huyên nghiêng đầu.

Một hoa hồng nhỏ đổi một cây kẹo bông gòn?

Hình như có vẻ không lời.

Kẹo bông gòn có thể chờ sau này lúc không có chị hai lén nhờ ông ngoại mua.

Nhưng ông ngoại sẽ không đưa cô bé tới công viên giải trí.

"Không, không đổi."

Đi công viên giải trí với ông ngoại Chu:...

Đột nhiên có cảm giác có người theo dõi.

Huyên Huyên nhanh chóng từ bỏ kẹo bông gòn, nhanh chóng nhắm vào mục tiêu mới.

"Chị hai, ngựa, ngựa...'

Ngựa gỗ xoay tròn, đây chắc chắn là tiết mục các bạn nhỏ thích nhất mỗi lần đến công viên giải trí.

Đối với tiết mục an toàn kiểu này, Tô Vi Vi hoàn toàn đồng ý.

Lấy một bông hoa hồng nhỏ từ trong túi xách của tiểu đậu đinh Huyên Huyên, Tô Vi Vi liếc nhìn Cố Dung Thời.

Cố Dung Thời mỉm cười, "Em an tâm dẫn Huyên Huyên đi chơi, bà ngoại Chu và ông ngoại Chu cứ giao cho tôi, tôi có mang theo máy ảnh, có thể chụp thêm vài bức ảnh cho họ."

Tô Vi Vi nhịn không được gửi cho Cố Dung Thời thêm một phiếu người tốt.

"Cố Dung Thời, anh đúng là người tốt!"

Hôm nay, bà ngoại Chu không yên tâm để Tô Vi Vi dẫn Huyên Huyên tới công viên giải trí một mình, cho nên dứt khoát muốn ông ngoại Chu đi theo cùng. Cùng lúc đó, Cố Dung Thời cũng cùng đến đây.

Ưm, may mắn là trước đây khi đến công viên chơi trò chơi với Cố Dung Thời, cô không nói cho người nhà.

Tô Vi Vi mang theo điều may mắn nhỏ đưa Huyên Huyên đi xếp hàng...
Bình Luận (0)
Comment