Chương 115 - 1000 đồng tiền
Chương 115 - 1000 đồng tiềnChương 115 - 1000 đồng tiền
Thấy anh họ Hướng Tây mặc dù thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn không có nói chuyện, Tô Vị Vi liên tăng giá.
"Đương nhiên khẳng định sẽ không để cho anh làm không công, một tháng 1000 tệ, có còn cả tiền thưởng, như thế nào? Nếu anh làm tốt, thì tiên thưởng có khi còn cao hơn tiên lương nhiều đó, tương lai cũng có thể tiếp tục tăng lương."
1000 đồng?
Hai mắt Chu Hướng Tây lập tức sáng lên.
Hiện tại việc kinh doanh đồ ăn vặt ở nhà mợ cả rất tốt, buổi tối còn đi bán đồ nướng BBQ.
Mặc dù một tháng cả nhà có thể kiếm được bao nhiêu thì Chu Hướng Tây cũng không biết rõ, nhưng ít nhất cũng được mấy ngàn tệ đi.
So với việc đào bới thức ăn trên mặt đất hoặc ra ngoài làm công kiếm được hơn rất nhiều.
Nhưng mà...
Tuy rằng kiếm được nhiều, nhưng tất cả số tiền đó đều do một tay mợ cả giữ.
Mỗi ngày Chu Hướng Tây làm việc đến kiệt sức cũng không có đủ tiên mua một que kem.
Tủi thân.
Thật sự rất tủi thân.
Đôi mắt của Tô Vi Vi rất sắc bén, nháy mắt liên nhìn ra được anh họ Hướng Tây đã động lòng còn có một chút than vẫn.
"Anh họ, nếu như anh đi theo em, có thể tự mình kiếm tiền, có tiếng nói, hơn nữa việc chúng em muốn làm là kinh doanh quần áo, anh làm người đại diện pháp luật, khẳng định cũng không thể bạc đãi mình chuyện ăn mặc được...
Anh nhìn anh xem, đầu tóc của Quách Phú Thành đã rất lâu không đi cắt rồi, đã biến thành cái dạng gì rồi.
Còn cả quân áo trên người anh nữa, không theo kịp xu hướng hiện nay.
Anh họ, anh phải nhớ kỹ, tương lai chúng ta muốn bán quần áo nước ngoài.
Quần áo nước ngoài là gì chứ? Đó chính là xu hướng, đó chính là sự tiên tiến! Ngay cả Hương Giang cũng phải đi theo xu hướng của nước ngoài mà.
Đến lúc đó các loại áo khoác da hay quần jean, còn không phải đều là anh tùy ý chọn lựa sao."
Áo khoác da?
Quần jean?
Quần áo nước ngoài?
Chu Hướng Tây ngay lập tức đã có lựa chọn.
Làm.
Cứ làm thử đi.
Vi Vi còn có thể lừa gạt anh sao?
"Nhưng... Nếu như anh làm cùng em, tiệm cơm trong nhà liền sẽ không thể lo liệu hết được."
Chu Hướng Tây nghĩ đến những vết thương của mẹ mình, liền cảm thấy đau đớn toàn thân.
Anh muốn kiếm tiền.
Anh muốn tự do.
Nhưng... Anh làm không được.
"Yên tâm, em sẽ nói chuyện này với mợ cả, về việc nhân lực ở tiệm ăn vật không đủ, em sẽ đi tìm người làm thêm theo giờ đến hỗ trợ, anh họ Hướng Tây anh xứng đáng tạo ra nhiều giá trị hơn nữa."
Chu Hướng Tây gãi gãi đầu.
Giá trị sáng tạo lớn hơn nữa gì đó, anh cũng không hiểu lắm.
Nhưng vừa nghe là một đứa con tốt.
Dù sao biết Vị Vi là đang khen anh là tốt rồi.
Có Tô Vi Vi ra tay, mợ cả đối với việc tự ý từ bỏ việc làm ở quán ăn vặt của Chu Hướng Tây cực kỳ tán đồng, tuy rằng vẫn có chỉnh đốn Chu Hướng Tây một trận, nhưng vẫn là đồng ý.
Thậm chí còn dặn dò Chu Hướng Tây rất nhiều lần, nhất định phải nghe lời Tô Vị Vị, ngày thường nhớ chăm sóc em họ Tô Vi Vị này.
Dặn dò một đống thứ. Nói ngắn gọn một câu... Mang theo lỗ tai, đừng mang não theo, ngoan ngoãn trở thành một công cụ tốt.
Người công cụ Chu Hướng Tây bị Tô Vi Vi lôi kéo chạy khắp nơi, ký tên lên đủ thứ.
Những loại tài liệu đó anh cũng không có hiểu, dù sao Tô vi Vi chỉ vào đâu thì anh sẽ ký lên chỗ đó.
Sau vài ngày chạy tới chạy lui, anh, Chu Hướng Tây, chính thức được thăng chức làm ông chủi
Em họ Vi Vi thậm chí còn đắc biệt may một bộ vest riêng cho anh ấy, còn cả giày da và cà vạt.
Chu Hướng Tây nhìn vào gương một lúc lâu.
Cảm giác như nụ cười ti tiện trên mặt anh đã trở nên trang trọng hơn rất nhiều.
Mà điều đầu tiên ông chủ Chu làm làm sau khi nhận chức, chính là...
"Anh họ, mua ba vé xe đi thành phố Tô, nhanh chóng chuẩn bị, chúng ta đi làm việc!"