Trọng Sinh 90: Có Không Gian Trong Tay, Làm Giàu Không Khó (Dịch Full)

Chương 116 - Chương 116 - Khăn Tay

Chương 116 - Khăn Tay Chương 116 - Khăn TayChương 116 - Khăn Tay

Sau ngày Quốc Khánh chính là kỳ thi.

Kỳ thi thứ hai của trung học được chia làm ba ngày, buổi sáng ngày cuối cuối cùng chỉ thi mỗi môn tiếng anh.

Trong phòng thi, Tô Vị Vi trả lời cực kỳ nhanh.

Môn tiếng anh cuối cùng, Tô Vi Vi chỉ làm có nửa tiếng liền đứng dậy nộp bài thi.

"Thầy ơi, em xong rồi, có thể nộp bài rồi ra ngoài không?”

"Còn sớm như vậy đã nộp bài rồi sao?"

Giáo viên coi thi ở lớp khác, không có biết Tô Vi Vị.

Nhìn thấy cô nộp bài thi sớm như vậy còn tưởng là loại học sinh không yêu thích học tập lắm, đang không muốn thu bài thi, nhưng khi cúi đâu nhìn thoáng qua, đột nhiên phát hiện...

A, thế mà lại điền đầy đủ!

Cho nên là đã trả lời hết tất cả.

Các tờ giấy cũng rất gọn gàng và sạch sẽ.

Những chữ tiếng anh viết cũng rất đẹp.

Nhìn lên mặt thế nhưng lại có cảm giác như một học sinh ngoan ập vào trước mặt.

tình cờ là giáo viên coi thi cũng là giáo viên tiếng anh, tùy tiện nhìn vài câu hỏi.

Thế nhưng tất cả đều đúng.

Ngay lập tức vẻ nghiêm túc trên mặt giáo viên liên biến thành vẻ mặt tươi cười.

"Có, tôi thu."

Học sinh giỏi, đương nhiên phải có ưu tiên.

Tô Vi Vi cười nói cảm ơn với giáo viên, cầm lấy túi của mình, và chạy xuống cầu thang...

Ở trước cửa trường, sớm đã có một chiếc xe đang ở chờ đợi.

Hôm nay chính là ngày hẹn với người phụ trách thời trang nữ Bella.

May là thời gian hẹn là vào buổi chiều, buổi sáng Tô Vi Vi thi tiếng anh xong, đi đến thành phố Tô vẫn còn kịp.

Vốn dĩ ban đầu Tô Vi Vi còn định đi xe khách đến đó, còn bảo anh họ Hướng Tây đi mua vé Xe.

Nhưng sau khi Cố Dung Thời biết, chẳng những tỏ ra anh có thể đi theo cùng, còn nói là anh có thể thuê một người lái xe để đi lại, như vậy thì sẽ nhanh hơn, cũng sẽ thoải mái hơn.

Có cách thoải mái hơn đương nhiên Tô Vi Vi sẽ không từ chối, giao vấn đề liên lạc lại cho Cố Dung Thời, về tiền xe đương nhiên cô sẽ tự mình trả.

Cũng chính vì lý do đó, cho nên mới có chiếc xe hơi nhỏ này.

"Xuất phát thôi, xuất phát thôi."

Tô Vi Vi vội vàng chui vào trong xe, lập tức thúc giục tài xế khởi hành.

Anh họ Hướng Tây ngồi phía trước mặc một thân tây trang, cả người đều có vẻ cứng nhắc lạ thường.

"Vi Vi, thật sự, thật sự phải đi sao."

"Đương nhiên là phải đi, đã đến lúc này rồi, anh họ, anh cũng đừng có nghĩ tới nghĩ lui nữa."

Tô Vi Vi nhanh chóng phá tan ảo tưởng của Chu Hướng Tây.

"Anh họ anh cứ thả lỏng đi, chúng ta lái xe cũng sẽ mất 3 tiếng đồng hồ, anh có thể ngủ ở trên xe một lát, nghỉ ngơi dưỡng sức, em tin tưởng anh nhất định sẽ làm tốt!"

Chu Hướng Tây:... Nhưng anh không tin tưởng bản thân mình.

Lúc trước bị em gái nhỏ mê hoặc bằng những viễn cảnh tươi đẹp, Chu Hướng Tây mơ màng mà trở thành người đại diện, nhưng mấy ngày nay càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ.

Vẫn luôn cảm thấy bản thân bị lừa.

Nhưng hiện tại xem ra có muốn xuống thuyên cũng không thể xuống được.

Trong lòng Chu Hướng Tây thấp thỏm, còn muốn nói thêm cái gì đó.

Nhưng...

"Vi Vi, kiểm tra có thuận lợi không? Tại sao lại chạy gấp như vậy, nhìn em chảy nhiều mồ hôi chưa kìa, trước tiên lau mồ hôi đi."

Cố Dung Thời đưa cho cô một cái khăn tay.

"Cái khăn tay này...

Tô Vi Vi chân chờ. Cái khăn tay màu xanh nhạt này có chút quen mắt.

Đột nhiên, Tô Vị Vi nhớ tới lân đầu tiên cùng Cố Dung Thời gặp mặt.

Sau vụ cướp ngân hàng ngày hôm đó, Cố Dung Thời hình như đã đưa cho cô một cái khăn tay giống như này.

Sau khi đã dùng cái khăn tay đó xong, cô còn mang khăn tay rửa sạch sẽ để trong không gian, dự định sẽ tìm lúc thích hợp trả lại cho Cố Dung Thời.

Sau đó... Liên quên mất.

Ánh mắt Cố Dung Thời dịu dàng.

"Em nhớ đến chuyện gì sao?"

Tuy rằng là một câu hỏi, nhưng trong đầu Cố Dung Thời lại đều là cảnh lần đầu tiên gặp Tô Vi Vi..

Gặp nhau ba lần trong một ngày, khiến cho anh...

Tô Vi Vi cười ha ha: "Lúc trước cái khăn tay kia của anh đã giúp đỡ em một việc lớn, đúng lúc đưa cho mẹ dùng, nếu không bà ấy khóc thảm như vậy, em lại không mang khăn giấy, hình tượng cũng không còn."

Cố Dung Thời, anh đúng thật là một người tốt.

Từ lần đầu tiên gặp mặt liền biết rồi.
Bình Luận (0)
Comment