Chương 117 - Sai Kịch Bản
Chương 117 - Sai Kịch BảnChương 117 - Sai Kịch Bản
Sự dịu dàng trong mắt Cố Dung Thời ... bị nứt ra.
Tô Vi Vi không nhận ra, nhưng lại cảm thấy hứng thú với chiếc khăn tay trong tay cô.
"Đúng rồi, lúc đó cũng là cái khăn tay màu xanh nhạt này, Cố Dung Thời không phải anh mua sỉ đó chứ? Không sợ sẽ lấy nhầm sao? Bất quá chất lượng của mấy cái khăn tay này thật ra không tôi, anh có thể cho em một cái không?”
Đời trước ngay cả đi mua tất cũng sẽ không bao giờ chọn mua toàn bộ màu trắng.
Mà là mua hết đủ mọi màu sắc, như vậy sẽ không lo đến chuyện ngày hôm qua có quên giặt tất không.
Ở trong mắt của Cố Dung Thời, ngay cả sự dịu dàng bị nứt ra kia cũng không còn.
Anh ấy đáng lẽ không nên ôm kỳ vọng.
"Tôi cảm thấy em kiểm tra hẳn là có chút mệt rồi, có thể nghỉ ngơi một chút."
Tô Vi Vi:... Kỳ thật cũng không mệt.
Đối với cô thì tiếng anh đã trở thành một nửa tiếng mẹ đẻ rồi.
Người xuất sắc như cô, sẽ vì một bài kiểm tra tiếng anh nhỏ của cấp hai mà mệt đến vậy sao?
Nhưng...
Để ý thấy Cố Dung Thời đã ngả người ra sau, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Giác quan thứ sáu của Tô Vi Vi đã khiến cô lựa chọn sáng suốt là không có tiếp tục nói nữa.
Tìm một tư thế thoải mái dựa vào, Tô Vị Vi cũng học theo dáng vẻ của Cố Dung Thời mà nhắm hai mắt lại, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Sau đó...
Liên đi ngủ thật rồi.
Chu Hướng Tây ngồi ở hàng phía trước:...
Cho nên, cuối cùng vẫn là...
Không thể tiếp tục nói cho cô ấy biết
Vài câu đơn giản như vậy mà mình cũng không nói được
Điều chỉnh lại trái tim đang treo lơ lửng. Chỉ có thể nhìn ra phía xa xăm...
Đợi đã, tại sao lại muốn nói ra chuyện đó chứ?
Anh họ Hướng Tây nghi ngờ bản thân một cách sâu sắc...
Cực kỳ mơ màng.
Tô Vi Vi nghe được ở bên tai có người kêu tên của mình.
'Vi Vị, Vi VỊ...
"Đừng làm ồn."
Tô Vi Vi duỗi tay che đi âm thanh đó, liền giống như là cô che đi tiếng đồng hồ báo thức mỗi sáng đi làm ở kiếp trước vậy.
Đợi đã...
Kiếp trước?
Tô Vi Vi đột nhiên tỉnh táo, mở to mắt, sau đó...
Lại còn nhanh chóng nhắm hai mắt lại.
Tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng bằng khả năng quan sát cực mạnh kia của Tô Vi VỊ.
Thế mà cô lại ép Cố Dung Thời vào góc của hàng ghế sau, dựa vào cửa sổ xe.
Mà hiện tại cô chẳng những dựa vào trong ngực của Cố Dung Thời.
Còn duỗi tay che kín miệng của Cố Dung Thời.
Lúc trước cũng không có cảm giác gì, nhưng giờ phút này lại chỉ cảm thấy lòng bàn tay có một mảnh mềm mại.
Còn có chút nóng bỏng.
Tình huống này là như thế nào vậy?
Chẳng lẽ là cô rốt cuộc cũng thể thể nhịn được mà xuống tay với Cố Dung Thời chứ?
Mặc dù anh trai nhỏ quả thật rất tuấn tú, nhưng mà...
Thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, đối với tiểu soái ca bên cạnh này xuống tay thì dễ nhưng chia tay lại rất khó.
Mặc dù anh trai nhỏ này rất đẹp trai, nhưng bên ngoài còn có hàng vạn tiểu ca ca đang đợi cô nha.
Cô chính là muốn trở thành một cái cây lớn có hàng vạn chiếc là xung quanh, nhưng không có một chiếc lá nào có thể chạm vào được. Tràn ngập tình thương của một nữ vươngl!I
Kiếp trước cô nuôi vô số anh chàng đẹp trai.
Đời này, cũng không thể lạc hậu.
Tim đập không ngừng, mơ mộng bất tử!
Tô Vi Vi, mày tuyệt đối không thể ngã vào đây được!
' không kết hôn sinh con thì sẽ an toàn! '
Trong lòng Tô Vi Vi ngầm thề.
Đột nhiên... Thu tay lại, duỗi người, ngồi thẳng người, trợn mắt.
"Ai da, đến rồi sao? Thật là nhanh."
Chỉ cần bản thân không ngại thì người ngại sẽ là người khác.
Tô Vi Vi coi như là chưa từng xảy ra chuyện gì cả, xoay người chuẩn bị xuống xe.
Nhưng mà...
"Chờ đã."
Cố Dung Thời rất nhanh đã nắm được cái tay chuẩn bị mở cửa xe của Tô Vị Vi.
"Muốn chạy?"
Tô Vi Vi chớp chớp mắt.
Cái này chính là hành động và lời nói giống loại kịch bản tổng tài kinh điển.
Kế tiếp chẳng lẽ chính là câu thoại bất hủ kia sao...
"Trêu chọc tôi xong liền muốn chạy? Cô gái, nhớ rõ là do em trêu chọc tôi trước..."
Cố Dung Thời, anh trai nhỏ.
Nhất định anh phải giữ lý trí khi đối diện với sắc đẹp của em a.
Nếu còn tiếp tục thì sẽ không có kết quả tốt!
Nhưng mà...
"Xe còn chưa có dừng liền muốn đi xuống, Tô Vi Vi, trong đầu em nghĩ cái gì vậy hải"
Cố Dung Thời bất đắc dĩ nhíu mày.
Tô Vi Vi như thế này, làm sao có thể khiến anh yên tâm được.
Nhìn dáng vẻ này, về sau không thể để cho một mình Tô Vi Vi ra ngoài được, càng không thể để cô thức dậy ở bên ngoài mà không có ai bên cạnh. Tô Vi Vi:...
Đợi đã.
Anh trai nhỏ, chuyện này phát triển hình như không đúng lắm. Có phải anh nói sai kịch bản rồi không?