Chương 118 - Đồ Tây
Chương 118 - Đồ TâyChương 118 - Đồ Tây
Thật...lúng túng.
Tô Vi Vi thiếu chút nữa thì khóc luôn tại chỗ.
Trong đầu bổ não ra một đống thứ.
Kết quả nói cho cô biết, tất cả đều là giả, không phải thật?
Tô Vi Vi cô không cần mặt mũi sao?
Tô Vi Vi thở hắt ra.
May mắn tất cả đều là do cô tự mình dọa mình.
May mắn Cố Dung Thời không có thuật đọc tâm.
Bằng không...Cô khẳng định đã toi rồi.
Nghiêng đầu giả vờ như đang ngắm cảnh, Tô Vi Vi không biết hồn mình đã lạc đến tận đâu.
Cho đến khi...
"Vi Vi, đến nơi rồi."
Một đống lung tung rối loạn ở trong lòng lập tức biến mất không còn một mảnh.
Một người đàn ông sẽ kiếm tiền như thế nào?
Nhìn lại thời gian, còn chưa đến giờ hẹn.
"Không vội, chúng ta đi kiếm cái gì đó ăn trước."
Chiều nay sẽ là một trận chiến ác liệt, không thể lên chiến trường với một chiếc bụng rỗng được.
"Vi Vi, ở đây có cá hâm ớt, em có muốn ăn không?"
Chu Hướng Tây đề nghị.
Dù sao cũng đã đi đến đây rồi, đều không thể trở về được.
Chu Hướng Tây trực tiếp từ bỏ chống cự, hiện tại chỉ muốn cùng em họ dùng một bữa cơm.
Trước kia Tô Vi Vi thích ăn cá, còn thích cả ăn cay.
Cá hầm ớt, vừa có cá, lại vừa có cay.
Chu Hướng Tây cảm thấy chính mình thật là một người anh họ săn sóc. Nhưng mà...
Tuy rằng ánh mắt Tô Vi Vi cũng có chút chờ mong, song cuối cùng cô lại lắc đầu.
"Không ăn cá, chúng ta đi ăn cơm Tây.'
Nơi này là khu thương mại của Tô thành, bọn họ rất nhanh đã tìm thấy một nhà hàng cơm Tây thoạt nhìn không tệ, bèn quyết định đi vào.
Nhà hàng không đông người lắm, chị gái phục vụ cũng rất dễ thương.
Người đẹp dáng chuẩn, da trắng chân dài.
Tô Vi Vi vui vẻ ngắm một lúc.
"Vi Vi, nơi này sang trọng quá."
Chu Hướng Tây túm tay áo Tô Vi Vi, ngón tay hơi run run.
Anh đã nhìn qua thực đơn, đồ ăn rất đắt.
Một phần bò bít tết 139 đồng.
139 đồng ở nhà cũng đủ mua một tảng thịt to cho cả nhà ăn trong ba ngày.
Còn có...
Canh nấm gì đó, một phần 66 đồng.
Đắt cắt cổ luôn.
Mấy loại nấm kia, trong núi có rất nhiều.
Cho dù là bán trong thành phố giá cũng rất rẻ.
Tại sao ở đây chế biến xong lại bán tận 66 đồng?
"Vi Vi, hay chúng ta đi chỗ khác ăn đi."
"Anh họ, anh cứ gọi món đi, em trả được mà. Hay để em gọi cho nhé."
Tô Vi Vi có thể hiểu cảm giác của anh họ cô lúc này, cũng không để anh khó xử, chủ động giới thiệu một vài món.
Lúc trước khi vừa mới bắt đầu đi làm, cô tham gia không ít các bữa tiệc liên hoan với tư cách là trợ lý giám đốc.
Khi đó, lúc nhìn qua giá món ăn trên thực đơn, vẻ mặt của cô cũng không khá hơn Chu Hướng Tây là mấy.
Sự khác biệt lớn lao giữa các giai cấp vẫn luôn khiến người ta cảm thấy khó tiếp thu.
Nhưng con người cũng là loại động vật nhanh chóng thích nghi với hoàn cảnh nhất. Chỉ cần đi thêm một vài lần, thì sẽ biến thành thói quen.
Đồ ăn rất nhanh được bưng lên.
Chu Hướng Tây nhìn phần ăn trước mặt.
Một phần thịt ức gà xông khói kèm salad, một phần súp kem nấm, một phần bò bít tết hình chữ T cùng cá hồi nướng nguyên con, ngoài ra có thêm một ly cà phê kiểu Mỹ.
Nhìn vô cùng xa hoa.
Mà giá của nó còn xa hoa hơn.
Có chút do dự bưng ly cà phê lên.
Ly nước đen tuyên có lẽ là thứ duy nhất anh dám đụng vào lúc này.
Nhưng mà...
"Khụ, khụ khụ...'
Chu Hướng Tây nhịn rồi lại nhịn, nỗ lực lắm mới không nhổ thứ nước trong miệng ra.
"Đăng quá."
Thứ này mà cũng có người uống sao?
"Anh, đây là cà phê, người Tây rất thích uống nó, nó có thể giúp cho tinh thần thấy tỉnh táo. Nếu anh thấy đắng quá thì có thể cho thêm chút đường."
Tô Vi Vi cẩn thận hướng dẫn Chu Hướng Tây, không có một chút thiếu kiên nhẫn nào, thực sự có phong phạm của một giáo viên mầm non.
"Mặc dù em cũng cảm thấy cơm Tây đắt, nhưng thời buổi này, ăn một bữa cơm Tây cũng có thể chứng miinh giá trị con người."
"Sau này anh họ giúp em xử lý công việc, cùng người ta ăn cơm đàm phán là không thể thiếu được, nhất định phải quen với thứ này."
"Không phải chỉ là ăn sao, có miệng là được rồi."
Mặc dù Tô Vi Vi nói như vậy, nhưng Chu Hướng Tây vẫn thực thấp thỏm.
Dựa theo cách Tô Vi Vi chỉ, tay phải cầm dao trái trái câm dĩa.