Chương 119 - Giày Cao Gót
Chương 119 - Giày Cao GótChương 119 - Giày Cao Gót
Có chút vụng về cắt thịt bò ra thành từng miếng ăn thử.
Cũng...chỉ có như vậy?
Còn không ngon bằng thịt kho mẹ làm nữa.
Tô Vi Vi kiên nhẫn chỉ cho anh mấy cái lễ nghi trên bàn ăn.
Còn thuận tiện phổ cập các biện pháp phòng ngừa phổ biến trong ăn uống.
"Trước khi đàm phán, ăn gì cũng phải có tính toán kỹ."
Không thể ăn quá no, quá no sẽ khiến dạ dày tập trung vận động, máu dồn về đó, đầu óc sẽ không đủ linh hoạt.
Nhưng cũng không thể ăn quá ít, nhỡ may bụng đói kêu lên sẽ rất xấu hổ, hơn nữa còn phân tán lực chú ý.
Ngoài ra cũng không nên ăn món mùi vị quá nặng, càng thanh đạm càng tốt.
Đồ ăn có mùi cũng không nên động, dễ ám mùi vào quần áo.
Cũng không nên uống quá nhiều nước hoặc ăn nhiều canh.
Có thể ăn nhiều rau dưa kèm với thịt một chút, vừa chống đói, lại đảm bảo dinh dưỡng.
Những chuyện này, đều là cô rút kinh nghiệm từ những lần đi công tác chậm rãi đúc kết ra.
"Ăn thôi mà cũng cần chú ý nhiều như vậy?"
Chu Hướng Tây đột nhiên có cảm giác như mình vừa mới mở ra cánh cửa thế giới mới.
Những thứ này, suốt 20 năm trên đời anh đều chưa từng nghe qua.
Nhưng nghe rồi, lại cảm thấy rất có đạo lý.
Từ ngày đi theo Vi Vi, anh học được rất nhiều kiến thức kì lạ.
Chu Hướng Tây cẩn thận ghi tạc lại những thứ em họ giảng dạy vào trong lòng.
Nếu không phải trong tay không có giấy bút, thì anh còn tính ghi chép lại tránh quên.
Bên kia...
Cố Dung Thời yên lặng nhìn Tô Vi Vi chỉ anh họ mình, trong mắt lóe lên tia sáng khó hiểu. Vì sao Tô Vi Vi lại biết mấy thứ này?
Trong thời đại internet chưa phát triển này, những thứ cô nói gọi chung là nghi lễ ứng Xử.
Người lớn sẽ dạy trẻ con trong nhà những thứ đó.
Đời truyền đời.
Nhưng nhìn hoàn cảnh gia đình nhà Tô Vi Vi, rõ ràng không thể nào được học những thứ này.
Bí mật của cô, tựa hồ ngày càng nhiều.
Cố Dung Thời uống một ngụm cà phê, rũ mi giấu đi nghi hoặc trong ánh mắt.
Tô Vi Vi hồn nhiên không biết cô lại bị người ta hoài nghi.
Ăn cơm trưa xong, cô liền vào nhà vệ sinh.
Chờ khi cô bước ra ngoài, trên người đã thay một bộ âu phục màu trắng.
Tóc đen buông xõa, nhìn kĩ còn thấy trên mặt cô có trang điểm nhẹ.
Phối với giày cao gót màu đen, nhìn Tô Vi Vi lớn hơn không ít.
Ăn mặc kiểu công sở, trang điểm kiểu thành thục.
Ánh mắt tự tin, nét mặt thoải mái.
Khí chất tỏa ra cả ngàn dặm.
Cho dù có một gương mặt trẻ con, cũng chỉ khiến cho người ta hoài nghi cô trời sinh nhìn nhỏ hơn tuổi, chứ không hề nghĩ rằng cô mới có 13.
Vi Vi, em...
Chu Hướng Tây không dám nhận người.
Đây thật sự là em họ anh?
"Thế nào, ổn chứ?"
Quần áo trên người cô chính là hàng đặt may đặc biệt chuẩn bị cho lần họp này.
Trước đó cô còn ở trong không gian thử đi thử lại các kiểu trang điểm phù hợp với nó.
"Đương nhiên là...quá được luôn!"
Chu Hướng Tây ngây ngốc gật đầu.
Cố Dung Thời như phảng phất một lần nữa nhận thức lại Tô Vị Vi. "Vốn dĩ tôi còn có chút lo lắng chút nữa đàm phán, hiện tại xem ra không cần."
Tô Vi Vi ăn mặc thành như vậy, sẽ không có ai dám coi cô như là trẻ con mà đối đãi.
Chỉ là...
Cố Dung Thời nhìn giày cao gót dưới chân cô, nhíu mày.
"Lần sau không cần đi loại giày cao như vậy."
Quá vất cả.
Tô Vi Vi cúi đầu nhìn lại.
Cũng bình thường mà?
Mới có 5 phân.
Đời trước cô đi loại 8 phân còn có thể chạy như bay dưới hâm để đuổi kịp tàu điện ngầm.
Tô Vi Vi cảm giác Cố Dung Thời có chút chuyện bé xé ra to.
Tuy nhiên...
Lúc sau anh vẫn luôn kè kè bên cạnh cô, đỡ cô đi xuống cầu thang khiến trong lòng Tô Vi Vi thấy thật ấm áp.
Cố Dung Thời là quân tử khiêm khiêm, một thân thân sĩ này của anh rốt cuộc là được ai dưỡng ra?
Cũng không biết về sau là cô gái nào hưởng phúc.
Dù sao...
Trước khi cô gái đó xuất hiện thì con gái thứ hai nhà họ Tô mạnh dạn xin được hưởng trước nha.