Chương 122 - Cảm Giác Có Người Theo Dõi
Chương 122 - Cảm Giác Có Người Theo DõiChương 122 - Cảm Giác Có Người Theo Dõi
Mục đích ngay từ đầu của cô chình là quyền đại lý của thành phố Hàng.
Đại lý tỉnh Z chẳng qua là thêm một bước thể hiện lòng tham mà thôi.
"Bên cạnh đó, tôi sẽ cho các người một cái khảo nghiệm, nếu các cô có thể thông qua...quyền đại lý tỉnh Z cho công ty cô cũng không phải là không được."
Vậy mà còn có niềm vui bất ngờ?
Tô Vi Vi cong cong khóe môi.
Sự ưu tú của cô quả nhiên là không thể che giấu được.
Cô quá xuất sắc, phải làm sao bây giờ?
"Khảo nghiệm gì thế, ngài cứ nói."
Giang Thụy nhìn Tô Vi Vi.
"Trước tết âm lịch, chính xác mà nói là sau tết Nguyên Đán tôi muốn thấy được thành tích của cô. Năm nay ở Ma Đô chúng tôi cũng mở cửa hàng thời trang."
Tô Vi Vi nhíu mày, "Ngài không phải là muốn công ty chúng tôi so thành tích với cửa hàng thời trang ở Ma Đô chứ?”
Như vậy cũng hơi bẫy người nha.
Thị trường tiêu phí của Ma Đô và thành phố Hàng hoàn toàn là hai đẳng cấp khác nhau.
Căn bản là không thể so sánh nha.
Huống chi cửa hàng thời trang ở Ma Đô chính là bản doanh của thời trang Bella.
Con nuôi muốn thắng con ruột?
Người làm cha sao có thể đồng ý!
"Đương nhiên không phải muốn thành tích của các người vượt qua cửa hàng thời trang ở Ma Đô, chỉ cần các người có thể đạt một phần ba doanh số tôi có thể đem quyền đại lý tỉnh Z giao cho công ty cô."
Một phần ba.
Tô Vi Vi cúi đầu tính nhanh thử.
Có hơi khó khăn.
Nhưng...vẫn có thể thử xem. Nếu có thể thành công, toàn bộ thị trường tỉnh Z sẽ đều là của cô.
Thử một lần có thể biến xe đạp thành motor.
"Tốt, một lời đã định!"
Giành được quyền đại lý của thời trang nữ Bella.
Tô Vi Vi vô cùng hứng thú.
Nhìn thời gian đã rất khuya rồi, ngày mai lại là cuối tuần.
Tô Vi Vi đề xuất trực tiếp.
Ở lại thành phố Tô thêm hai ngày, thỏa thích vui chơi, cô bao hết mọi chi phí mấy ngày này.
Sau đó...
Ban đêm Tô Vi Vi đưa Cố Dung Thời và Chu Hướng Tây đi ăn một bữa thịnh soạn.
Ở thành phố Tô, nhắc tới món ngon không thể thiếu ba món trắng của Thái Hồ —— cá trắng, cá mồi trắng và tôm thẻ chân trắng.
Hơn nữa hiện tại đúng vào lúc ăn cua lớn.
Những con cua lớn ở hồ Dương Trừng...
Nếu không phải Cố Dung Thời ngăn cản, một mình Tô Vi Vi có thể ăn hết mười conl
“Thịt cua có tính hàn."
Cố Dung Thời đẩy một cốc bí đao đến trước mặt Tô Vi Vĩ.
"Ăn nhiều thịt cua quá không tốt cho sức khỏe, thử cái này đi."
Được rồi.
Tô Vi Vi ngoan ngoãn nghe lời.
Ăn bí đao cũng khá tốt.
Chỉ là hơi phiên khi phải đi nhà vệ sinh.
Sau đó Tô Vi Vi đến nhà vệ sinh để giải quyết nhu cầu cá nhân.
Lúc rửa tay vừa ngẩng đầu.
Lập tức cô bị cô bé trong gương làm mê mẩn.
Mắt sáng răng trắng, tự tin tỏa sáng.
"Sao tôi lại như thế này... Khu..."
Theo bản năng cô muốn ca hát. Nhưng mà lần này, Tô Vi Vi kịp thời dừng lại.
Lần trước bị Cố Dung Thời bắt gặp rồi cô không muốn xảy ra lại lần nữa.
Nhìn xuyên qua gương, Tô Vi Vi đưa mắt nhìn bên ngoài.
Rất tốt, không có Cố Dung Thời.
Chỉ là...
Tô Vi Ví nhíu mày.
Không biết có phải cô gặp ảo giác hay không, trong khoảnh khắc đó có cảm giác, dường như có một bóng đen vụt qua bên ngoài nhà vệ sinh.
Bỏ đi, chắc là hoa mắt.
Hoặc là người khách nào đó đi ngang qua.
Tô Vi Vi không để chuyện đó trong lòng mà lau khô tay, quay trở lại phòng, tiếp tục hưởng thụ món ăn ngon.
Một bữa ăn tuyệt vời.
Lúc Tô Vị Vi đi ra khỏi nhà hàng thì cô phải ôm bụng mà ra.
Nghĩ rằng chỗ này cách khách sạn không xa lắm, ba người một đường cùng đi bộ trở về.
"Vi Vi, sao em cứ quay đầu lại hoài vậy?”
Chu Hướng Tây nghi ngờ nhìn Tô Vi Vi.
Trên đường đi, tay anh đếm không hết số lần em họ quay đầu lại.
-Em....
Tô Vi Ví nhíu mày.
"Em chỉ cử động cổ thôi, tuổi trẻ hoạt đồng nhiều một chút, sẽ không dễ bị bệnh thoái hóa đốt sống cổ."
Thật ra là cô luôn có ảo giác có người đi theo, nhưng không có bằng chứng gì.
Cho nên tùy tiện lại dứt khoát nói đại một câu.