Chương 126 - Xin Lỗi
Chương 126 - Xin LỗiChương 126 - Xin Lỗi
Quân áo trên người Chu Hướng Tây xộc xệch, tóc cũng lộn xộn, còn mang theo hơi nước, phảng phất giống như đã chạy một lúc lâu rồi.
Nhìn thấy bộ dạng này của Chu Hướng Tây, cùng với những lời nói vừa rồi của anh ấy, Tô Vi Vi nhạy bén nhận thấy được điểm không đúng.
"Tại sao lại hỏi như vậy? Tại sao anh lại nghĩ rằng em xảy ra chuyện gì chứ?”
Thái độ của Cố Dung Thời cũng không đúng lắm.
Chẳng lẽ...
Trong lúc cô không có ở đây thật sự đã xảy ra chuyện gì không tốt sao?
"Vi Vi em vẫn chưa biết? Tiểu Cố không nói cho em sao?"
Chu Hướng Tây kỳ quái nhìn vào mắt Cố Dung Thời, cũng không nghĩ quá nhiều, nói lia lịa.
"Vi Vi, em không biết đâu, giữa trưa anh với Tiểu Cố vốn là muốn lại đây kêu em cùng nhau đi ăn cơm trưa, kết quả gõ cửa cả nửa ngày cũng không có bất cứ động tĩnh nào, Tiểu Cố không yên tâm, bảo với nhân viên khách sạn lấy chìa khóa mở cửa phòng của em, lại phát hiện ra em căn bản không có ở bên trong, hơn nữa trong phòng lại còn rối loạn lên hết cả."
Nói xong, Chu Hướng Tây liền dùng sức kéo Vi Vi, đem cửa phòng của Tô Vi Vi đẩy ra.
Căn phòng lộn xôn lập tức được thu vào mắt.
Biểu cảm của Tô Vi Vị trở nên nặng nề.
Buổi sáng lúc cô rời khỏi, phòng vẫn còn sạch sẽ ngăn nắp, nhưng hiện tại lại biến thành cái dạng này.
Có người vào phòng cô?
Mục đích là gì chứ?
"Vi Vi, em cũng không biết, phát hiện trong phòng em có người đi vào, còn bị lục lọi lung tung, sau đó lại không tìm thấy em, Tiểu Cố đều sắp phát điên rồi."
Trong giọng nói của Chu Hướng Tây đều là ngữ khí vui mừng.
"May mắn là em trở về an toàn, nếu không anh cũng không biết nên làm thế nào khi gặp cô. Tiểu Cố lúc ấy liền báo cho cảnh sát, nhưng cảnh sát nói nếu mất tích chưa đến 24 giờ thì cũng không thể lập báo cáo.
Tiểu Cố liền đi đến rất nhiều nơi để tìm em, nhưng mà một chút tin tức cũng đều không có.
Bọn anh đều gấp muốn chất.
May mắn là Tiểu Cố nói, em thông minh như vậy, khẳng định sẽ không có chuyện gì, có thể tự mình trở về.
Nên cậu ấy vẫn luôn canh ở trước cửa phòng chờ em.
Hiện giờ xem ra, quả nhiên vẫn là Tiểu Cố nói rất đúng!"
Nhớ đến dáng vẻ lo lắng vừa nãy của Tiểu Cố.
Chu Hướng Tây có chút hổ thẹn.
So sánh với Tiểu Cố thì người anh họ như anh ấy dường như vẫn chưa làm đủ tốt.
Ngay cả sự lo lắng cũng không bằng một người ngoài như Tiểu Cối
Nhưng anh ấy cũng thực sự là lo lắng cho Tô Vi Vi.
Chỉ là ngốc hơn so với người khác, không biết là nên làm như thế nào thôi.
Trong lòng Tô Vi Vi cảm thấy cực kỳ áy náy.
Hèn gì thái độ vừa nãy của Cố Dung Thời lại kỳ lạ như vậy.
Khẳng định là bởi vì chuyện của cô mà làm cho anh lo lắng cả một ngày.
Nhưng khi cô trở về, lại nói những lời không hay đối với Cố Dung Thời.
Nghĩ lại Tô Vi Vi cảm thấy cực kỳ hối hận.
Cô thật là tệt
Quả nhiên, có người không thể làm lén lút chuyện này.
Tinh thần không ổn, không thể nói chuyện được.
"Cố Dung Thời, thực sự xin lỗi."
Tô Vi Vi có một khuyết điểm.
Đó chính là không thể điều chỉnh cảm xúc.
Nhưng cô cũng có một ưu điểm.
Đó chính là...
Chỉ cần đã nhận sai thì sẽ có thái độ rất tốt. Nhìn thấy Cố Dung Thời vẫn không có trả lời, Tô Vi Vi lặng lẽ vươn hai ngón tay bắt lấy ống tay áo của Cố Dung Thời, quơ qua quơ lại.
"Anh trai nhỏ, thực sự xin lỗi mà, là do em cư xử không tốt, tha thứ cho em một lần được không?"
Cố Dung Thời:...
Này...
Như này anh còn có thể tiếp tục tức giận sao?
"Em không có chuyện gì thì tốt, vừa nãy anh... Có phải đã làm em đau không?”
Thấy thái độ của Cố Dung Thời cuối cùng cũng dịu đi, Tô Vi Vi liền thở phào nhẹ nhõm.
Tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được đặt xuống.
Ngay cả chính bản thân cô cũng không có để ý, vừa lúc nấy khi cô chờ đợi Cố Dung Thời trả lời, hô hấp của cô đều ngưng đọng lại.
"Không có chuyện gì, em da dày thịt béo, một chút đều không có đaul Em biết anh trai nhỏ là bởi vì quan tâm em nên mới làm như vậy."
"Thật sự anh có chút lo lắng, không nghe được tin tức của em, lại phát hiện có người xông vào phòng của em..."