Chương 127 - Mục Đích
Chương 127 - Mục ĐíchChương 127 - Mục Đích
Có chút cảm thấy mất mát lớn.
Cũng không giống mình ngày thường.
Tô Vi Vi quơ quơ tay áo của Cố Dung Thời.
"Là do em sai rồi, tuy nhiên... Em có để lại tin nhắn cho các anh mà."
Tô Vi Vi định là sẽ hành động một mình, cũng sẽ không thật sự không nói một tiếng liền biến mất.
"Ở phía dưới cửa phòng em có để lại một tờ giấy, nói là hôm nay em muốn ra ngoài đi dạo một chút, cũng để lại một tờ giấy dưới quây lễ tân khách sạn, để cho họ nói cho các anh, chẳng lẽ các anh cũng không nhận được sao?"
Cố Dung Thời lắc đầu: "Hoàn toàn không có."
Nếu nhận được, tại sao cậu ấy có bộ dạng đó chứ?!
Hiện giờ nghĩ đến, tờ giấy ở cửa phòng của Tô Vi Vi, rất có thể là bị người đột nhập mang đi rồi, mà tờ giấy ở quầy lễ tân kia...
Tiểu Vương ở quầy lễ tân, người đã rời đi sau khi trực ca ở lễ tân xong đột nhiên hắt xì.
Xì, là ai cứ nhắc đến tôi vậy?
Biết được Tô Vi Vi để lại tờ giấy rồi mới rời đi, vẻ mặt của Cố Dung Thời càng trở nên dịu dàng.
"Rất may là lân này em không có việc gì, lần sau, cho dù là như thế nào em cũng không thể tự mình ra ngoài, biết không?”
Anh cần phải đi theo bên cạnh của Tô Vi Vi.
Tuyệt đối không thể để cô xảy ra bất cứ chuyện gì nguy hiểm.
"Em biết rồi, đều nghe theo anh."
Tô Vi Vi cười đặc biệt ngoan.
Nụ cười ngoan ngoãn đáng yêu này, trông rất giống với tiểu Đậu Đinh nào đó mới hai tuổi, cực kỳ giống nhau.
Làm Cố Dung Thời nhịn không được giơ tay, xoa xoa đỉnh đầu của Tô Vi Vĩ.
Nói ra một câu thoại cực kỳ quen với Tô Vi Vị. "Bán manh đáng xấu hổ."
Chu Hướng Tây ở bên cạnh:...
Liền...
Cảm thấy bản thân đột nhiên rất sáng.
"Nếu không thì... Chúng ta vào trong phòng nói tiếp?"
Nhất định là do hành lang quá tối, anh mới có vẻ quá mức sáng chói.
Đổi một chỗ khác, khẳng định là sẽ khác.
Ba người lập tức đi vào phòng của Tô Vi Vi.
"Vi Vi, em xem thử em có bị mất đồ gì không?"
Cố Dung Thời nhíu mày.
Tô Vi Vi tuy rằng đã an toàn trở lại.
Nhưng...
Chuyện này vẫn còn chưa có kết thúc.
Rốt cuộc là ai đã xông vào phòng của Tô Vi Vi?
Rốt cuộc người này có mục đích gì?
Mấy cái này cũng chưa có biết được.
Cuộc sống hàng ngày của Cố Dung Thời rất khó khăn.
Tô Vi Vi tùy tiện lật lên xem, rất nhanh liên lắc đầu.
"Không có thiếu gì cả."
Đồ cô mang đến khách sạn rất ít, cũng chỉ có một ít quần áo để thay cùng với đồ dùng sinh hoạt.
Những đồ vật quan trong cô đã bỏ hết vào trong không gian từ lâu rồi.
Không gian, mới là chỗ dựa lớn nhất của Tô Vi Vĩ.
Cũng là nơi an toàn nhất.
"Không có bị mất cái gì?"
Cố Dung Thời càng cau mày hơn.
Đây cũng không phải là tin tốt.
Đồ vật không có bị mất, như vậy thì người này đến cũng không phải vì tiên. Vi Vi tuổi còn nhỏ như vậy, thực tế nên là cũng không có kẻ thù gì đi.
Không vì tiền, cũng không vì thù.
Tình yêu gì đó liền càng không cần phải nói, khẳng định cũng không cóiI
Về phần muốn người?
Cố Dung Thời nhanh chóng nhìn qua Tô Vi Vị.
Tuy rằng Tô Vi Vi thật sự xinh đẹp, nhưng cô ấy mới có 13 tuổi.
Khẳng định cũng không có quan hệ với chuyện này.
Vậy thì còn nguyên nhân gì khác?
Vì lợi ích?
"Chẳng lẽ là quyền đại lý của thời trang nữ Bella?"
Tô Vi Vi cũng suy nghĩ đến vấn đề này.
Thật ra điều khiến cô càng lo lắng chính là có người phát hiện ra không gian.
Đây mới là bí mật lớn nhất của cô.
Nhưng...
Tô Vi Vi sử dụng không gian vẫn luôn rất cẩn thận.
Lúc mới trọng sinh vì để kiếm được hũ vàng đầu tiên, đã dùng không ít sản phẩm trong không gian.
Còn lúc khác, đồ vật mà Tô Vi Vi thu hoạch được trong không gian đều đổi thành điểm tích lũy, cũng sẽ không sử dụng đồ trong không gian mọi lúc, khiến người khác nghi ngờ.
Cùng lắm thì lấy danh nghĩa của tiệm trái cây lấy ra một ít trái cây, cũng chỉ ăn ở trong nhà.
Lần này tới thành phố Tô thành, Tô Vi Vi đã có động thái lớn.
Nhưng cô cũng rất cẩn thận.
Mỗi chỗ lấy một thứ.
Mỗi khi đổi chỗ cô còn thay đổi trang phục của mình nữa.
Tất cả tiền cô tiêu xài đều là tiên mặt.
Thậm chí, để tránh để lại dấu vân tay, Tô Vi Vi còn bôi keo nước lên mười ngón tay của mình, để không lưu lại vân tay.