Chương 130 - Trở Về
Chương 130 - Trở VềChương 130 - Trở Về
Sau khi Tô Vi Vi đã biết động cơ phạm tội của tên trộm ngu ngốc, liền đem chuyện này hoàn toàn vứt ra sau đầu.
Ngược lại vô cùng cảm ơn các chú cảnh sát.
Bằng không cô còn không biết phải lo lắng hãi hùng trong thời gian bao lâu nữa.
Chú cảnh sát kiên trì không lấy của quân chúng nhân dân một đường kim mũi chỉ, Tô Vi Vi liền tặng lá cờ một mặt đến để bày tỏ lòng biết ơn.
Chú cảnh sát thụ lý án rất vui vẻ.
Cô bé tuổi không lớn, lại rất biết cách làm người.
Khác hoàn toàn với người nào đó chỉ có lớn mà không có khôn.
"Anh nói thử xem, trộm đồ vật không nói, còn lén lút theo dõi cô bé nhà người ta, may mắn người ta không so đo với anh, nếu không thì không chỉ là phạt tiền đơn giản như vậy đâu."
Đưa tên trộm ngu ngốc ra ngoài, chú cảnh sát lời nói nghiêm túc.
"Sau khi ra ngoài, làm người cho tốt."
Tên trộm ngu ngốc:...
"Theo dõi? Chú cảnh sát, oan uổng, tôi trước giờ chưa từng theo dõi cô bé kial"...
Tô Vi Vi tự nhiên không biết sau khi cô rời khỏi thì phát sinh một màn kia ở cửa cục cảnh sát.
Thuận lợi giành được quyền đại lý cho hãng thời trang nữ Bella.
Tô Vi Vi xoa xoa nắm tay chuẩn bị cho một cuộc chiến lớn.
Lúc trước cô đã mua một cửa hàng rộng 400 mét ở gần thang máy ở tòa cao ốc Hàng Thành.
Thậm chí ngay cả phong cách trang hoàng đều đã quyết định rồi.
Chỉ còn chờ giành được quyền đại lý hãng thời trang nữ Bella.
Bây giờ lập tức cần bắt tay vào làm rồi.
Trang hoàng, thông báo tuyển dụng...
Thời gian khẩn nhiệm vụ nặng nề.
Chỉ là... Quyền cước vừa mới duỗi, còn chưa đánh ra...
Ba Tô mẹ Tô gió bụi dặm trường trở về rồi.
"Bắc Kinh thật là lớn đó."
Mẹ Tô nhìn như oán giận, kỳ thật là khoe khoang mà nói.
"Mẹ ở đó học gần một tháng, ra ngoài còn rất dễ bị lạc đường."
"Người ở Bắc Kinh đặc biệt nhiều, còn có thể nhìn thấy người nước ngoài tóc vàng mắt xanh."
"Mỹ thực của Bắc Kinh đặc biệt ngon, cái món vịt nướng gì, ăn quá ngon, mẹ còn mang về không ít điểm tâm của Bắc Kinh, ba mẹ, Vi Vi, mọi người đều nếm thử đi."
Tô mẹ lấy đồ từ trong túi ra ngoài, mỗi một loại đều phải giới thiệu một chút.
Tô Vi Vi quả thực không xem nổi nữa.
Mẹ Tô, mẹ lại phiêu nữa rồi.
Hai sợi dây thừng của nhà họ Tô.
Dây thừng chó con chống đi lạc của Tô Huyên Huyên
Dây thừng vô hình chống mẹ Tô phiêu.
Người giữ dây thừng —— Tô Vi Vi, bà ngoại Chu.
Tô Vi Vi không mặn không nhạt bắt đầu kéo dây thừng.
"Đều nói Bắc Kinh quy hoạch vuông vức nhất, không dễ dàng bị lạc phương hướng, nếu như mẹ ở Bắc Kinh cũng có thể lạc đường, vậy xem ra về sau cơ hội đi những thành phố khác vẫn là nhường cho người khác đi."
Mẹ Tô đang tiếp tục khoe khoang một đống điểm tâm...
(-@)?
II(17)~⁄
Bà ấy, bà ấy, bà ấy, bà ấy...
Quyên lợi đi thành phố khác của bà ấy... Cứ như vậy mất rồi?
Mất rồi?
Bà ấy chính là tùy tiện nói vậy thôi.
Không thể xem là thật đâu!!!
Mẹ Tô héo rũ rồi. Phảng phất giống như cà tím hong gió vậy, héo rũ, sắc mặt phát tím.
Khó chịu...
Liền rất khó chịu.
Ấm ức...
Cũng rất ấm ức.
Nhưng muốn phản kháng còn có hơi chột dạ.
Lần này bọn họ có thể đi Bắc Kinh, đều nhờ vào phúc của Vị Vi.
Không có Vi Vi, bà ấy ngay cả Thiên An Môn hướng về phía nào cũng không biết.
Nếu như về sau còn cơ hội tương tự, Vi Vi thật sự không cho bà ấy đi nữa thì làm sao đây?
Kỳ thật... Đi Bắc Kinh một chuyến vẫn rất sảng khoái.
Bà ngoại Chu đỡ trán.
Không nhìn nổi nữa.
Đứa con gái ngốc như vậy là do bà ấy sinh ra à?
Biến dị rồi phải không?
Bà ngoại Chu quyết đoán bỏ con gái nghe theo cháu ngoại.
"Vi Vi, ra ngoài mấy ngày mệt mỏi rồi phải không, vừa lúc buổi sáng hôm nay bà đi mua hai đoạn ngó sen, buổi tối nấu món ngó sen chiên cho con, còn có món ngó sen xắt lát xào cay."
Vẫn là cái đề tài này tương đối khiến Tô Vi Vi vui vẻ.
"Bà ngoại, cháu còn muốn ăn bánh trôi bột củ sen nữa."
"Được, đều nấu cho cháu ăn."