Chương 131 - Kẹo Là Gì?
Chương 131 - Kẹo Là Gì?Chương 131 - Kẹo Là Gì?
Tô Vi Vị thỏa mãn.
"Bà ngoại, lần này đi Tô Thành, cảnh sắc bên kia đặc biệt tươi đẹp, lần sau chúng ta cùng nhau đi đến đó dạo vườn đi, lại nếm thử mỹ thực địa phương.
Đúng rồi, cháu còn mang theo quà về.
Có điểm tâm kiểu Tô Châu, mứt hoa quả kiểu Tô Châu, còn có kẹo kiểu Tô Châu nữa.
Còn có Bích Loa Xuân, bà ngoại và ông ngoại thích uống trà, đều có thể uống thử.
Ngoài ra cháu còn cố ý đem về cho bà ngoại cái áo choàng, lúc trước cái áo choàng mà bà khoác lúc chụp ảnh thật sự quá đẹp rồi, lần này ở bên kia nhìn thấy có người đang bán cháu liên nghĩ đến bà ngoại trước tiên, đem về cho bà mấy cái, chúng ta thay nhau mặc.
Còn có các loại tranh thêu treo tường Tô Châu, đến lúc đó bà ngoại giúp cháu nhìn xem, treo ở chỗ nào trong nhà thì đẹp..."
Tô Vi Vi nói đến một thứ, nụ cười trên mặt của bà ngoại Chu lại sâu thêm một phần.
Đặc biệt là lúc nghe được Tô Vị Vi nói bà ấy khoác áo choàng chụp ảnh đẹp, cười càng thêm thoải mái.
"Vẫn là Vi Vi của chúng ta tốt, đi đến chỗ nào đều nhớ đến bà ngoại. Không giống người nào đó, chỉ biết chính mình ăn nhậu chơi bời, còn muốn khoe khoang trước mặt bà già này.'
Mẹ Tô....
Bà ấy nghe hiểu rồi
Người nào đó kia chính là nàng.
Nhưng mà...
Bà ấy khoe khoang thì khoe khoang rồi, nhưng thật sự không phải cố ý.
Liên... Thật sự - không nhịn được.
Hơn nữa bà ấy cũng không có chỉ biết chính mình ăn nhậu chơi bời, mà cũng mang theo đồ ăn ngon trở vê mà đúng không?
Nhưng những chuyện này, Tô mẹ cũng chỉ dám ở trong lòng nhỏ giọng ấm ức.
Trăm triệu không dám để lộ nửa phần trước mặt bà ngoại Chu. Mẹ Tô đã cảm nhận được.
Từ khi Vi Vị tới Hàng thành rồi.
Từ khi bà ngoại Chu đến Hàng Thành rồi.
Ngày tháng của nhà bọn họ ngày một khấm khá.
Nhưng mà... Địa vị của chính bà ấy lại thẳng tắp giảm xuống.
May mắn là...
Mẹ Tô nhìn Ba Tô thành thật ngồi ở một bên, cười hàm hậu nhìn Tô Vi Vi và bà ngoại Chu show thân mật một cái.
"Lão Tô, thất thần làm gì vậy, còn không mau đem vịt nướng gì đó đem vào nhà bếp đi."
May mắn là, còn có người đội sổ...
Tô Vi Vi cười tủm tỉm đem đồ mà cô đem về Tô Thành cho ông ngoại Chu và bà ngoại Chu xem, làm cho hai người lớn tuổi cười không khép miệng được.
Đột nhiên...
Khoé mắt liếc thấy một cái tay béo đang lặng lẽ hành động.
Huyên Huyên ngồi xổm bên bàn trà, cố gắng cuộn tròn người lại.
Đang lặng lẽ vươn cái tay mập tội lỗi
Cái món Mật Tam Đao kia thoạt nhìn rất ngọt ngào...
Còn có mấy món bánh chưng đường, kẹo mềm hạt thông, bánh ô mai kia cũng đều có vẻ rất ngon a.
Tụi nó đều đang mời gọi Huyên Huyên.
Mau đến ăn nó đi nha -
Huyên Huyên là một tiểu tiên nữ có nghĩa khí.
Nhất định phải cứu vớt mấy món kẹo và điểm tâm này!
Nhưng mà...
Di?
Sao lại bị kẹt lại rồi?
Huyên Huyên cảm thấy cái tay nhỏ của mình không động đậy nổi.
Ngây thơ mờ mịt ngẩng đầu, tâm mắt lướt qua bàn trà, thấy được... "Hello, Huyên Huyên, em cũng đang ở đây à."
"Chị... Chị gái?"
Huyên Huyên rất hoảng sợ.
Huyên Huyên muốn chạy trốn.
"Chị ơi, Huyên Huyên muốn chị."
Lấy lòng chị gái, chỉ chuẩn chứ không thể sai được.
Huyên Huyên còn nhỏ, còn sống chưa đủ.
"Em là muốn chị, hay là nhớ thương bánh kẹo?"
Tô Vi Vi cười tửm tỉm hỏi.
"Muốn chị có thể được, muốn bánh kẹo thì lại không được."
Huyên Huyên:...
Cuộc sống, cuối cùng đã ra tay với cô bé đáng yêu như em ấy sao?
Nghe thì có vẻ là vấn đề lựa chọn.
Nhưng đây chính là vấn đề sống chết đói.
"Em muốn chị!"
Kẹo là cái gì?
Huyên Huyên không biết.
"Rất tốt, Huyên Huyên ngoan lắm."
Trẻ em ăn kẹo nhiều không tốt, Tô Vi vẫn luôn rất kiểm soát Huyên Huyên về mặt này, còn yêu câu ông ngoại Chu và bà ngoại Chu không được cho Huyên Huyên ăn quá nhiều đường.
Nhưng mà...