Trọng Sinh 90: Có Không Gian Trong Tay, Làm Giàu Không Khó (Dịch Full)

Chương 136 - Chương 136 - Như Đỉa Hút Máu

Chương 136 - Như Đỉa Hút Máu Chương 136 - Như Đỉa Hút MáuChương 136 - Như Đỉa Hút Máu

Hiện tại xem ra, bước cờ này cô đi rất tốt.

"Nếu thím ấy không biết vậy mẹ còn lo lắng gì ạ? Mẹ cứ xem mình thành người đi làm thuê, lúc trước làm thuê ở tiệm cơm hiện tại làm thuê ở cửa hàng KFC thôi, sao phải sợ thím ba biết ạ?"

"A2?"

Mẹ Tô ngơ ngác,

Đúng vậy.

Vì sao bà ấy phải lo lắng?

Trong lòng mẹ Tô phảng phất như có đèn kéo quân nhanh chóng nhớ lại vô số hồi ức.

Năm đó.

Bà ấy gả đến nhà họ Tô, ba Tô không được yêu thương bà ấy là vợ cũng chạy không thoát.

Phía trên có bà nội Tô và chị dâu cả Tô nắm giữ gia đình, chèn ép bà ấy.

Phía dưới có thím ba Tô được bà nội Tô thích nhất luôn âm thâm châm ngòi.

Người đã từng tiếp xúc đều biết chỉ số thông minh của mẹ Tô cũng không cao còn rất hay mơ màng.

Ngày tháng bà ấy ở nhà họ Tô quả thật giống như một quả bóng cao su.

Hơi mơ màng một chút sẽ bị mấy bàn tay khác bắt lấy.

Mơ màng, bắt lấy, mơ màng, bắt lấy.

Mẹ Tô: ...Bà ấy đầy đầu đều là hồi ức!

Vào thời điểm còn trẻ, ba Tô mẹ Tô ở trong nhà phải làm nhiều nhất nhưng lại được ăn ít nhất.

Bà ấy và ba Tô quả thật chính là phụ nữ xem như đàn ông mà làm việc còn đàn ông thì xem như gia súc.

Đặc biệt là mẹ Tô bụng không biết cố gắng, sinh liên tiếp ra ba cô con gái nên địa vị ở nhà họ Tô cũng càng ngày càng thấp.

Đều dần thành số âm. Sau này là Tô Vi Vi tuổi còn nhỏ náo loạn lên gọi một nhà bà ngoại Chu đến trợ trận mới xem như hơi được giải thoát.

Ba mẹ Tô ra ngoài làm thuê, Tô Vi Vi và chị gái Tô Mạn Mạn còn có Tô Huyền Huyên thì được gửi đến nhờ nhà bà ngoại Chu chăm sóc.

Lúc ấy sự tình náo loạn rất lớn, toàn bộ thôn nhà họ Tô đều bị kinh động.

Ba mẹ Tô coi như thoát ly nhà họ Tô ở quê nhưng vẫn là luôn hiếu thuận ông bà nội Tô.

Mẹ Tô bị sự sợ hãi do mười mấy năm làm con dâu kia chỉ phối.

Cứ nhắc đến nhà họ Tô ở quê sẽ đau đầu.

Cảm giác như đã bị nhà họ Tô ám ảnh.

Còn là bởi vì hiểu rõ thuộc tính hút máu và hung ác của nhà họ Tô ở quê.

Mấy tháng nay nhà bọn họ ở thành phố Hàng kiếm tiền còn mua nhà mới, mẹ Tô căn bản là không dám nói cho ông bà nội Tô đang ở dưới quê biết, càng là không dám nói cho bất kì người nào có quan hệ với người nhà họ Tô ở quê.

Sợ cả gia đình quỷ hút máu kia sẽ quấn lên tới, vậy sẽ rất thê thảm.

Vậy nên, ngay cả người dễ bị phiêu lên như mẹ Tô lúc trước chuyển nhà kiếm tiền cũng chưa từng nói cho bạn bè quen biết lúc trước khi đi làm thuê.

Bà ấy chỉ thỉnh thoảng phiêu trong chốc lát!

Hơn nữa còn có ràng buộc nên cũng không muốn bị người bắt được!

Vậy nền...

Vào thời điểm nhìn thấy thím ba mới có thể cảm thấy hoảng sợ như vậy.

Sợ thảm kịch lúc trước bị lặp lại.

Nhưng hiện tại...

"Đúng vậy, tại sao mẹ phải lo lắng? Mẹ vốn dĩ chính là người làm thuê mà."

Tuy rằng... Người làm thuê như bà ấy kiếm được có hơi nhiều một chút (se)

Vậy không có việc gì, Vi Vi con cứ tiếp tục đi..."

Mẹ Tô yên tâm.

Chỉ là...

Mặc dù mẹ Tô yên tâm nhưng Tô Vi Vi lại không dễ dàng yên tâm như vậy.

Cô đã từng trải qua một đời, đương nhiên biết được những người nhà họ Tô ở quê kia có bao nhiêu khó chơi.

Đời trước, khi Tô Vi Vi ở Kinh thị hơi có chút danh tiếng mấy người nhà họ Tô ở quê trước nay đều không quan tâm tới cô đều sôi nổi tìm tới.

Muốn cô hỗ trợ giới thiệu công việc, tìm đối tượng, tìm phòng ở, vay tiền,...

Tô Vi Vi không đồng ý họ lập tứ tìm tới ba mẹ Tô.

Giống hệt như con đỉa ngửi thấy mùi máu tươi, cắn được sẽ không nhả miệng.

Đời trước, Tô VỊ Vi tốn không ít sức lực mới có thể dứt khỏi những người kia.

Lúc này, cho dù nhà bọn họ cố ý giấu giếm nhưng chắc hẳn cũng giấu không được bao lâu.

Người thím ba kia khôn khéo lại lợi hại sớm muộn gì cũng bị bà ta phát hiện.

Huống chi...

Tô Vi Vi cô kiếm tiền là để sống thoải mái hơn, dựa vào cái gì không thể hưởng thụ sinh hoạt hạnh phúc sau khi kiếm được tiên mà phải lén lút.

Hiện tại có lẽ trước khi những người nhà họ Tô ở quê kia tìm đến cửa phiền toái bọn họ, cô cần phải bóp nát những phiền toái kia trước khi nó kịp phát sinh.
Bình Luận (0)
Comment